Từng bóng kiếm ngũ sắc được ngưng tụ ra, tựa như vạn kiếm ra khỏi vỏ, hướng xuống, thu lại mũi nhọn, bảo vệ hắn ở giữa.
Vạn kiếm ra khỏi vỏ, tất cả mọi người đều giống nhau!
Một giây cuối cùng, Vương Đằng rốt cuộc cũng tu sửa xong trận pháp, khởi động lại Đại Ngũ Hành Thần Kiếm đại trận.
Giờ phút này.
Vạn bóng kiếm chiếu xuống, dù cho có thu mũi kiếm vào trong thì cũng tản ra hơi thở kinh khủng, ngập tràn một vùng trời, ngay cả sương mù màu đen dày đặc trên không trung cũng bị chặn ại.
Mọi người nhìn trận pháp vô cùng khổng lồ này xoay chậm trong không trung, đờ đẫn trong nháy mắt, rồi sau đó phát ra tiếng hoan hô.
“Vương Đằng!”
“Vương Đằng!”
“Vương Đằng!”
...
Rất nhiều người không nhịn được hô to cái tên Vương Đằng, tiếng hô kia không hề thua kém với tiếng hô khi Ma Thần, loài Hắc Ám phát ra tiếng hô to giận dữ.
“Thật tốt quá!” Đám người Nhạc Yên, Tang Y siết chặt nắm đấm, khua mạnh một cái, không cách nào điều khiển được tâm trạng giờ phút này của bản thân, chỉ muốn trút hết tâm trạng nặng nề bị đè nén kia ra ngoài.
Cổ La, Nhạc Truân và các thiên tài võ đạo khác, thậm chó còn có Đan Nguyên, Lý Tấn Thạch Thiên Phong, Dois và các thiên tài nghề phụ khác, tất cả đều không khỏi thở phào một hơi, trong lòng vừa vui sướng vừa rung động.
“Ha ha ha... thế mà lại có thể thành công rồi!” Đám người Hoa Viễn tông sư của đế quốc Đại Càn có cảm giác vui sướng lạ thường, trên mặt không kìm nén được vẻ mừng rỡ như điên, giống như trút được gánh nặng trong lòng.
Vừa rồi bọn họ đều vô cùng lo lắng cho Vương Đằng, nói cho cùng thì cách làm của Vương Đằng thật sự quá điên khùng, khả năng có thể thành công rất ít.
Còn nếu như thất bại, không cần nghĩ cũng biết, về sau Vương Đằng rõ ràng sẽ phải gánh không ít tiếng xấu.
Đừng bao giờ đánh giá thấp người khác, người ngoài sẽ không để ý ngươi đã cố gắng như thế nào, họ chỉ quan tâm ngươi thành công hay thất bại.
Kẻ thất bại thì bị khinh bỉ!
Người thành công thì được ca tụng!
Thiên phú của Vương Đằng rất cao, hiện tại đã đạt đến cấp Thánh ngũ giai, tương lai về sau tuyệt đối không thể áng chừng được, rõ ràng đám người Hoa Viễn tông sư không muốn hắn bị ảnh hưởng vì sự việc lần này, do đây mà không đứng lên được.
Nhưng xem ra, là bọn họ đã xem thường thiên phú và trình độ của Vương Đằng rồi.
Hắn làm được!
Đại Ngũ Hành Thần Kiếm Đại Trận, cuối cùng hắn đã tu bổ được.
Hắn làm được việc mà tất cả phù văn sư cấp Thánh đều không làm được.
Một việc có khả năng thành công ít ỏi như vậy, chắc chắn sẽ thêm vào lý lịch nghề phụ của Vương Đằng một màu sắc đậm.
Có thể nói, cho dù Vương Đằng chỉ vừa mới bước vào cấp Thánh, danh tiếng của hắn sau này cũng chắc chắn không nhỏ hơn những cấp Thánh nghề phụ đã có vô số năm tiếng tăm.
Nói ngắn gọn thì hắn đã đi tắt qua một đoạn đường dài rồi!
“Phù!”
Trên bầu trời, ba người Nguyên lão Đan Trần thở ra một hơi dài, trong lòng vừa mừng vừa sợ, ánh mắt vô cùng phức tạp nhìn người thanh niên tóc đen kia.
“Hắn... làm được rồi!” Nguyên lão Tamberi hơi do dự nói, hình như không có cách nào xác thực được khung cảnh diễn ra trước mắt này.
“Đúng vậy, hắn làm được rồi.” Nguyên lão Đan Trần vừa hít một hơi thật sâu, trên mặt hơi tái nhợt, cuối cùng thì nở một nụ cười.
“Tốt lắm!” Giọng Nguyên lão Bias khàn khàn, nhưng vẫn nhịn được mà hô một chữ tốt.
Hắn luôn cho rằng việc Đại Ngũ Hành Thần Kiến đại trận bị hủy là do bản thân, hiện tại nhìn thấy Vương Đằng tu bổ trận pháp thành công, cuối cùng trong lòng hắn cũng có thể thở phào một hơi, giống như viện đã đè nặng trong lòng đã biến mất, cảm giảm tội lỗi cũng giảm đi không ít.
“Ha ha ha...”
Đám người Thiên Viêm tôn giả không khỏi phá lên cười, tiếng cười vang vọng trong không trung, vô cùng vang dội chói tai, khiến cho những loài Hắc Ám kia không khỏi nhăn nhó nhìn nhìn.
“Tại sao lại có thể như vậy?” Sắc mặt Thí Huyết Ma Tôn lúc trắng lúc xanh, thật sự không thể nào tin nổi kết cục này.
Vốn tưởng rằng Ma Thần giáng lâm, người này sắp bị giết bỏ, kết quả trong một giây cuối cùng hắn lại thành công tu bổ Đại Ngũ Hành Thần Kiếm đại trận.
Vận xui gì đây chứ?!
Ngay cả Ma Thần đại nhân tự mình ra tay, cũng không thể giết chết tiểu tử kia, hắn cầm tinh con sao?
Thí Huyết Ma Tôn tức đến nghiến răng nghiến lợi, tức đến mức chỉ tiếc không thể trực tiếp xông ra giết chết Vương Đằng, đáng tiếc nó nhìn trận pháp cấp Thành đang xoay chậm kia, trong lòng cũng thấy rét lạnh.
Mẹ nó tiểu tử này chính là dị nhân mà.
“Thế mà lại... thành công rồi!” Phía bên kia, trong đôi mắt xinh đẹp của Huyết Dạ Ma Tôn tràn đầy kinh ngạc, nhìn bóng dáng thieus niên tóc đen trong trận pháp kia, miệng không tự chủ được mà mở lớn, trong lòng tràn ngập cảm giác không thể tin nổi.
“Ha ha ha... “ Rofort cũng không nhịn được cười lớn, chế nhạo nói: “Cho dù hắn là thiên tài tuyệt thế thì cuối cùng cũng trở thành bộ xương trắng?”
“Có thể chết trong tay Ma Thần đại nhân của các ngươi, là vinh hạnh của hắn?”
“Có thể khiến cho Ma Thần tự mình ra tay đánh chết võ giả cấp Vũ Trụ, hắn là người đầu tiên?”
“Bây giờ xem ra, còn phải thêm một câu, võ giả cấp Vũ Trụ có thể sống sót dưới tay Ma Thần, hắn cũng là người đầu tiên!”
Huyết Dạ Ma Tôn: “...”
Có cảm giác bị vả mặt.
Những lời này đều là lời trước đây nó nói, bây giờ bị trả lại y nguyên, điều này thật sự...
Không nghĩ tới vị Xích Yêu tôn giả trước mặt này còn có sở thích cà khịa người khác như vậy.
Trên thực tế, mọi người cũng không nghĩ tới, Vương Đằng lại thật sự có thể tu bổ Đại Ngũ Hành Thần Kiếm đại trận.
Lúc bắt đầu, cũng bởi vì không còn cách nào khác, đành phải làm liều mà thôi..
Nhưng kết quả lại là các tu bổ trận pháp gần như điên khùng kia của Vương Đằng thật sự thành công.
Giờ phút này, tất cả mọi người đều nhìn về bóng người tóc đen trong trận pháp kia, trong lòng chỉ có cảm giác dao động cực độ.