Đó chẳng qua chỉ là một ván cờ mà thôi.
Về phần Vương Đằng từng gặp viện trưởng học viện tinh không thứ bảy và hai vị tồn tại cấp Chân Thần khác, hay là vị Tử Diễm Chân Thần của công ty vũ trụ hư cấu kia, vì họ đều không có ác ý với hắn nên đương nhiên sẽ không để hắn cảm nhận được sự khủng bố cực hạn này.
Sở dĩ, Vương Đằng cảm thấy họ khủng bố là vì phán đoán chủ quan dựa trên hơi thở mà họ thấp thoáng tỏa ra thôi.
Nhưng giờ thì khác!
Con tồn tại cấp Ma Thần kia không kiêng dè việc tỏa ra ác ý vô tận của bản thân và khí thế đáng sợ của nó, nó đến để xâm lược, ý định của nó là hủy diệt tất cả, nên đương nhiên chẳng giữ lại gì.
Tồn tại như vậy mới là đáng sợ nhất.
Có thể nói, đây là lần đầu tiên Vương Đằng cảm nhận được khí thế đáng sợ không hề bảo lưu của một tồn tại cấp Chân Thần.
Tất cả mọi người đều cảm thấy khó thở, hoảng sợ nhìn tồn tại cấp Ma Thần kia, trong lòng không khỏi dâng lên nỗi tuyệt vọng.
Không thể kìm nén!
Nhìn thấy một tồn tại khủng khiếp như thế, dường như mọi người đều không nhìn thấy bất cứ hy vọng nào.
Thần quốc bao phủ thiên địa, trên thần tọa, bóng dáng khủng bố kia dường như hơi rũ mi xuống, nhìn về phía Vương Đằng.
“Đứa trẻ Nhân tộc kia, có thể ngăn cản được một kích của ta, ngươi đáng để kiêu ngạo đấy!”
Giọng nói hùng hồn vang dội trong đất trời, mang theo cảm xúc như kim loại, quỷ quái, tà ác, rồi lại cực kỳ oai nghiêm.
Cùng lúc đó, trong đất trời chỉ có tiếng nói của nó vang vọng, còn tất cả âm thanh còn lại đều tan biến, ngay cả tiếng hít thở cũng không còn nghe thấy.
“Ấy khoan!” Vương Đằng nhìn vị Ma Thần kia, đột nhiên mở miệng nói: “Có phải ngươi nhìn nhầm không vậy.”
“Hử?” Ma Thần.
“Không phải là ta ngăn cản một kích của ngươi, là ngươi miễn cưỡng cản được một kích của ta mới đúng chứ.” Vương Đằng lắc đầu, thản nhiên nói.
Đánh thắng hay không chưa bàn tới, dù sao mồm miệng cũng không thể thua được.
Chết cũng phải to mồm cái đã.
“...”
Mọi người không khỏi rơi vào thế không nói lên lời, vẻ mặt thừ ra.
Đến lúc nào rồi mà ngươi còn ở đấy ngứa da hả.
Bớt cãi nhau sẽ chết à?
Bọn họ cũng không nhịn được sốt ruột thay cho Vương Đằng, trường hợp này nguy hiểm lắm đó biết không?
Không cẩn thận là chết đó.
Ma Thần: “...”
Nó cúi đầu nhìn Vương Đằng, ánh mắt đảo trên người hắn, dường như muốn nhìn xem rốt cuộc là ai cho hắn lá gan đó.
“Thú vị! Thú vị lắm!”
Tiếng nói bình thản và trêu tức truyền ra từ trong miệng Ma Thần, nó không nhiều lời mà tùy ý nâng một bàn tay lên, vẩy nhẹ xuống về phía Vương Đằng.
Ầm ầm ầm!
Sương đen vô tận cuồn cuộn kéo tới, ngưng tụ dưới bàn tay nó, lực Hắc Ám dồi dào, lực bất hủ hiện ra, hóa thành một bàn tay bằng sương đen khổng lồ, che trời lấp đất, tỏa ra uy thế đáng sợ và hơi thở tà ác.
Loại sức mạnh này chẳng những công kích cơ thể mà còn ăn mòn cả linh hồn tinh thần của sinh linh.
Nên Nhân tộc mới e dè loài Hắc Ám như thế.
Mà công kích đến từ Ma Thần trước mắt này, loại lực ăn mòn này, ngay cả cấp Bất Hủ tôn giả cũng không dám đối diện trực tiếp.
Loài Hắc Ám cấp Ma Tôn Thí Huyết Ma Tôn ngẩng đầu nhìn về phía Vương Đằng, ánh mắt lộ ra vẻ hững hờ và khinh bỉ.
Uỳnh!
Trời long đất lở, hư không toác ra đầy vết nứt, bàn tay sương đen khổng lồ chậm rãi ập xuống Vương Đằng.
Tốc độ của bàn tay sương đen ấy không nhanh nhưng lại mang đến áp lực vô tận, giống như cả bầu trời đều sập xuống, lực không gian cuồn cuộn, lực bất hủ hội tụ trong đó muốn đè ép tất thảy.
Đây là thực lực chân chính của cấp Ma Thần ư?
Chỉ bằng một chưởng đã khủng khiếp đến nhường này rồi, quả là khiến người ta không thể tin được.
Ngay cả ba vị nguyên lão chuyên gia nghề phụ cấp Thần cũng cảm nhận được áp lực khủng khiếp ấy, vẻ mặt thay đổi.
Họ từng gặp không ít tồn tại cấp Chân Thần, thậm chí được tồn tại cấp Chân Thần tôn làm khách quý, nhưng hiện giờ, khi đối mặt với tồn tại cấp Ma Thần này, họ đều có chút bất lực.
Thật nực cười!
Nhưng cũng thật đáng buồn!
Đây chính là điểm yếu của chuyên gia nghề phụ.
Chỉ những người có thiên phú dị bẩm chân chính mới có thể kiêm tu cả nghề phụ lẫn võ đạo, có được thực lực võ đạo cường đại và cũng có được trình độ nghề phụ cao thâm.
Nhưng người như thế, chung quy vẫn quá hiếm.
“Không cần phải giãy giụa vô ích, cuối cùng thì thế giới cũng quy về với hắc ám, đây là đích đến của hàng vạn hàng nghìn sinh linh, là số mệnh cuối cùng của thế giới, hắc ám là vĩnh hằng, và chúng ta bất tử bất diệt!”
Tiếng nói của Ma Thần vọng xuống từ trên cao, quanh quẩn trong tai của mọi người, làm tâm thần họ chấn động, kinh hãi trợn trừng hai mắt, tựa như nghe thấy lời nói khó tin nào đó.
Rồi sau đó là một nỗi tuyệt vọng cùng cực, khiến vẻ mặt của họ đều trở nên trắng bệch.
Đây là sự đáng sợ của sinh linh Hắc Ám ư?
Chưa bao giờ biến mất ngay cả khi thời đại thay đổi, lịch sử xoay chuyển, thời gian không ngừng chảy xuôi, nhưng chúng vẫn mãi tồn tại.
Giống như ngồi trong bóng tối vô tận, quan sát muôn vàn sinh linh giãy giụa trong bề khổ, cuối cùng thu gặt như rơm rạ, khiến tất cả quy về với hắc ám.
Đây, chính là một loại vĩnh hằng!
Hết thảy đề hóa thành hắc ám, trở về với im lặng vĩnh cửu.
Ai nấy đều mang vẻ hoảng sợ, không nhịn được rút lui, trong lòng không khỏi ớn lạnh.
Không ít người lần đầu tiên được nghe những lời đáng sợ như thế, chỉ cảm thấy bóng tối phủ phía trước.
Tất cả mọi người đều cố gắng trở nên mạnh mẽ, chính là vì bất hủ bất diệt kia, nhưng hôm nay, con Ma Thần này lại cho họ biết rằng, hắc ám mới là vĩnh cửu.
Trong nháy mắt, đích đến cuộc đời họ biến thành hư vô khủng khiếp kia, đây là một chuyện đáng sợ và tuyệt vọng nhường nào.
Những thiên tài như Nhạc Yên, Tang Y, hay thậm chí Nhạc Truân và Cổ La, tâm trí họ đều bị sốc nặng, mặt cắt không còn giọt máu, không thể tin những lời vừa được nghe.
Quá khó tin!