Thằng khốn nạn kia rốt cuộc là cái giống yêu nghiệt gì vậy?
Tại sao trải qua tiêu hao khủng khiếp như thế mà hắn vẫn có thể điều khiển trận pháp được?
Rốt cuộc là sai ở đâu?
Đừng nói là nó, ngay cả Huyết Dạ tôn giả và những loài Hắc Ám cấp Ma Tôn khác cũng đều cảm thấy khó tin, ngơ ngác nhìn xuống dưới.
Uỳnh uỳnh!
Rofort đánh ta một chưởng, đánh bay Huyết Dạ tôn giả đang thất thần, khiến mồm nó tràn ra máu tươi, hiển nhiên đã bị thương.
Sắc mặt Huyết Dạ Ma Tôn nhăn nhúm, khó chịu vô ngần, không nghĩ chỉ một chút bần thần đã bị nắm được thời cơ, bị thương không nhẹ.
“Trong cơ thể ngươi không giấu một con quái vật đấy chứ?”
Rofort không để ý đến đối phương mà ngoái đầu nhìn về phía Vương Đằng, vẻ mặt quái dị, không khỏi hỏi một câu giời ơi.
Mấy người nguyên lão Đan Trần cũng ngạc nhiên lắm, hoàn toàn không nghĩ rằng Vương Đằng còn đủ sức để tiếp tục.
Bên trong Đại Ngũ Hành Thần Kiếm đại trận, các phù văn sư cấp Thánh cũng như gặp phải ma, trợn tròn mắt nhìn Vương Đằng.
Họ cảm giác mình bị tát nước, đuối đến không thể đuối hơn, vậy mà quay đầu ra thì thấy Vương Đằng vẫn phây phây khỏe mạnh, cứ như tiêu hao trước đó không ảnh hưởng gì tới hắn vậy.
Thời khắc này, khi trận pháp vận chuyển, tinh thần lực của họ cũng vô tình bị cuốn ra.
Họ... càng đuối!
Cả nhóm phù văn sư cấp Thánh trắng bệch cả mặt mày.
Lại nữa!
Họ cảm thấy mình không chịu nổi nữa, tuy rằng chỉ bị điều động một chút tinh thần lực, không đến mức ảnh hưởng đến căn nguyên linh hồn, nhưng nếu cứ tiếp tục như vậy thì chỉ sợ sẽ kiệt quệ trong một thời gian rất dài mất.
Các vị phù văn sư cấp Thánh đầy cay đắng, dở khóc dở cười, không thể ngờ sẽ có một ngày như thế.
Họ bị một phù văn sư mới lên cấp Thánh vắt cho bật khóc!
Nếu ngày hôm nay mà lan truyền ra thì chẳng phải họ sẽ bị người đời cười đến rụng răng hay sao?
Nghĩ vậy, các vị phù văn sư cấp Thành chỉ còn nước giữ mặt mùi, dù sẽ mệt chết mẹ đi nhưng vẫn không thể biểu hiện ra ngoài.
Uỳnh uỳnh uỳnh!
Khi Đại Ngũ Hành Thần Kiếm đại trận chuyển động, từng bóng kiếm khủng bố lại ngưng tụ ra.
Tuy không ngưng tụ ra bóng kiếm khủng khiếp như lúc đánh với Ma Thần khi nãy, nhưng vẫn ẩn chứa khí cơ nguy hiểm, không thể coi thường.
“Đi!”
Vương Đằng nhìn về phía loài Hắc Ám, khóe miệng cong lên cười khẩy, khẽ quát một tiếng.
Vút vút vút...
Từng bóng kiếm hóa thành luồng sánh bay vút lên, đâm thẳng về phía loài Hắc Ám.
Tất cả loài Hắc Ám đều chạy như ma đuổi, chật vật đến cực hạn, không ngừng phát ra tiếng gào thét giận dữ dưới bóng kiếm truy đuổi.
Mọi người sững sờ nhìn cảnh tượng ấy, thậm chí quên cả ra tay.
Cảm giác giống như hết việc của họ rồi thì phải?
“Đừng ngây ra vậy, giết tiếp đi chứ.” Vương Đằng quát lên.
“...”
Tất cả võ giả Nhân tộc đều bừng tỉnh, vẻ mặt xấu hổ, họ lại bị choáng ngợp trước một võ giả cấp Vũ Trụ, đúng là hết chỗ nói.
“Ha ha ha... giết!”
Mấy người Thiên Viêm tôn giả phản ứng đầu tiên, ánh mắt sáng ngời, cười phá một tiếng, lập tức xung phong liều chết với loài Hắc Ám.
Rofort mỉm cười, lại nhằm về phía Huyết Dạ Ma Tôn, nếu như có thể tiêu diệt được loài Hắc Ám cấp Ma Tôn thượng vị này thì chính là một công lớn.
Ầm! Ầm! Ầm...
Có sự gia nhập của Đại Ngũ Hành Thần Kiếm đại trận khiến loài Hắc Ám rơi vào thế bất lợi, ngay cả loài Hắc Ám cấp Ma Tôn cũng có chút không chịu nổi.
“A...”
Một con loài Hắc Ám cấp Ma Tôn phát điên, lực bất hủ bị tiêu hao gần như không còn, ngay cả Ma Biến cũng không thể thi triển được, rơi vào bước đường cùng.
“Chúng ta trở về hắc ám, cuối cùng chúng ta là bất hủ!”
Tiếng hét đầy bất cam bật ra từ trong mồm loài Hắc Ám cấp Ma Tôn kia, sau đó là một tiếng nổ lớn.
Đùng đùng!
Nó tiêu tan, cơ thể hóa thành lượng lớn vật chất hắc ám và lực lượng hắc ám, chúng tràn ngập khắp không gian, vô cùng đáng sợ, khiến nhiều võ giả không dám tới gần.
Bùm!
Đùng!
...
Những tiếng nổ lớn tương tự nhanh chóng vang lên, quanh quẩn trong đất trời, đó đều là loài Hắc Ám cấp Ma Tôn ngã xuống, phóng thích ra vô số vật chất hắc ám và lực lượng hắc ám.
“Chúng ta trở về hắc ám, cuối cùng chúng ta là bất hủ!”
“Chúng ta trở về hắc ám, cuối cùng chúng ta là bất hủ!”
“Chúng ta trở về hắc ám, cuối cùng chúng ta là bất hủ!”
...
Cùng lúc đó, từng tiếng gào thét cũng quanh quẩn trong bóng tối như những lời nguyền rủa quỷ quái, đầy sự tà ác, mang theo nỗi oán hận của loài Hắc Ám cấp Ma Tôn ngã xuống, mãi không tiêu tan.
Cực kỳ đáng sợ!
Từng tiếng gầm thét ấy như hòa vào trong hắc ám, hóa thành lực nguyền rủa, khiến rất nhiều Nhân tộc bị ảnh hưởng.
Họ không dám tới gần, vẻ mặt giằng co, tinh thần dường như bị lây nhiễm.
“Đây là...”
Vương Đằng ngẩng đầu nhìn, sắc mặt không khỏi thay đổi, giống như nhìn thấy thứ khó tin nào đó.
Chỉ thấy vật chất hắc ám và lực lượng hắc ám ngập trời như muốn che phủ cả không trung.
Khi Ma Thần xuất hiện ban nãy có một lượng lớn sương đen dày đặc trong không trung, trong đó cũng ẩn chứa vật chất hắc ám và lực Hắc Ám, sau đó bị Vương Đằng chém ra một khe hở, nhưng vẫn không tiêu tan.
Bây giờ, khi những loài Hắc Ám hùng mạnh ngã xuống, một lượng lớn vật chất hắc ám và lực Hắc Ám lại hiện lên, che phủ không trung, ngay cả khe hở kia cũng được lấp đầy.
Hơn nữa, mọi người đều cảm giác được dường như lượng vật chất hắc ám và lực Hắc Ám trở nên nồng nặc và quỷ dị hơn, đang lan tràn ra xa như muốn bao trùm toàn bộ tổng bộ liên minh Phó Chức Nghiệp.
Mấy người Thiên Viêm tôn giả và Rofort không khỏi dừng cuộc chiến, nhìn khung cảnh này mà mày nhíu chặt lại.
Ngay cả bọn họ cũng không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, bởi vì chưa bao giờ có nhiều loài Hắc Ám hùng mạnh cùng ngã xuống như vậy.
Tình huống này hoàn toàn là lần đầu tiên xuất hiện.
Ầm ầm!
Đột nhiên, một tiếng nổ đinh tai nhức óc đột nhiên vang vọng trong đất trời, không trung và mặt đất cùng nhau chấn động.