Từng không gian loạn lưu tàn sát bừa bãi không kiêng nể gì ở trong đó, đảo lưu, giống như một con sông thời không, không biết đổ đến nơi nào.
Mà phía trên vực sâu đó, rõ ràng là một tỏa tháp cổ, được một con cự quy cõng trên lưng!
Tháp cổ!
Cự quy!
Hai sự vật hoàn toàn khác biệt này ở cùng nhau, xuất hiện ở trước mặt mọi người, khiến cho người ta một loại cảm giác rung động không nói nên lời.
Tất cả mọi người im lặng, rơi vào trong vô thanh, ngơ ngác nhìn một màn này.
Con cự quy kia giống như một tòa cự thành, lơ lửng phía trên vực sâu, dường như đang trấn áp vực sâu.
Cùng lúc đó, ở bốn phía tòa tháp cao cổ xưa đó, lại có từng xiềng xích tối đen vô cùng thô to kéo dài ra, tựa hồ nối liền với vực sâu phía dưới, chỉ là không biết một đầu khác rốt cuộc khóa thứ gì trên đó.
Dù sao vực sâu đó không có bất kì vật gì có thể đặt vào, ổ khóa này giống như đang tan vào trong đó.
“Điều này! Điều này! Điều này...”
Ba vị nguyên lão đã hoàn toàn mất đi ngôn ngữ, sắc mặt trở nên cực kỳ khó coi, thậm chí có chút tái nhợt, giống như gặp được cái gì bất khả tư nghị.
Xôn xao!
Bốn phía nhất thời ồ lên một mảnh, rốt cục mọi người phục hồi tinh thần lại từ trong chấn động, từng người đều bất khả tư nghị nhìn vực sâu đột nhiên xuất hiện đó, cùng với cự quy và tháp cổ phía trên vực sâu.
Trong nháy mắt, khắp trời đất đều giống như sôi sục, tất cả mọi người không bình tĩnh.
“Xít!” Vương Đằng hít ngược một luồng khí lạnh, đầy vẻ khó có thể tin, sau đó trong đầu giống như sấm sét nổ vang, một luồng ánh sáng ảm đạm lướt qua.
Hắn hiểu rồi!
Hiểu hết toàn bộ rồi!
Căn bản mục đích của Ma Thần kia không phải là đám người bọn họ, mà là vực sâu này, tòa tháp cổ đó!
Đối phương cũng chưa chết, mà là thông qua phương thức nào đó tránh được ánh mắt của mọi người, thậm chí phía sau còn triệu hồi ra tế đàn Hắc Ám, thu hút chuông Trấn Hồn ra.
Cuối cùng mới ra tay với tháp cổ kia!
Phần đệm của mọi thứ này, đều là vì vực sâu dưới tháp cổ.
“Vực sâu đó là cái gì? Ta cảm giác rất quỷ dị, không gian và thời gian ở trong đó dường như đều rối loạn rồi.” Trong lòng Vương Đằng bất an, nhìn vực sâu đó, có thể lờ mờ cảm giác được sức mạnh phát ra trong đó.
“Vương Đằng, chúng ta nhanh chóng chạy trốn đi, ta cảm giác càng ngày càng không thích hợp.” Viên Cổn Cổn ở trong lòng hắn kêu to.
“Câm miệng!” Vương Đằng quát nhẹ, tức giận nói: “Lúc nên chạy, ta tự nhiên sẽ chạy.”
“...” Viên Cổn Cổn nhất thời giống như con mèo bị kẹt trong cổ họng, giọng nói im bặt, nhưng vẫn không cam lòng, chần chờ một chút, lại hạ giọng nhanh chóng nói: “Ta cảm giác vực sâu đó rất khủng bố, hơn nữa trông có vẻ cường giả của tổng bộ liên minh Phó Chức Nghiệp đều đang trấn áp vực sâu đó, hiện tại sợ là sắp không trấn được, vực sâu sắp xuất thế.”
“Chưa chắc không chống đỡ được, cường giả của tổng bộ liên minh Phó Chức Nghiệp còn chưa ra tay, hơn nữa con cự quy kia, tòa tháp cổ kia đều còn.” Vương Đằng nhíu mày, nói: “Giúp ta tra thử xem, có thể tìm được tài liệu liên quan hay không, ta cảm giác con cự quy và tòa tháp cổ kia rất không tầm thường.”
“Vô nghĩa, có thể trấn áp vực sâu khủng bố đó, khẳng định bất phàm.”
Viên Cổn Cổn bĩu môi, rốt cuộc không dám nói ra, chỉ là trong lòng nói thầm một câu, rồi sau đó thành thật tra tìm tư liệu.
“Đó là cái gì?” Rất nhiều người giống như Vương Đằng, không rõ chuyện gì, hoảng sợ nhìn vực sâu đó, nội tâm tựa như nhấc lên từng trận sóng to gió lớn.
“Một vực sâu!”
“Một con cự quy!”
“Một tòa tháp cổ!”
“Con cự quy đó cõng tòa tháp cổ, dường như đang trấn áp vực sâu?!!”
“Dưới không gian của tổng bộ liên minh Phó Chức Nghiệp lại là một nơi như vậy, đây rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?”
...
Tất cả mọi người bị một màn trước mắt này làm kinh ngạc ngây người, đều suy đoán không thôi.
“Dường như ta từng nghe nói qua tin đồn tương tự ở chỗ vị Chân Thần nào đó, nhưng rất mịt mờ, không muốn đề cập.” Sắc mặt của một tồn tại cấp Bất Hủ nghiêm trọng mở miệng nói.
“Có lẽ ba vị nguyên lão biết cái gì.” Một vài người nhìn đám người nguyên lão Đan Trần.
“Mục tiêu của loài Hắc Ám dường như là vực sâu đó, không biết vừa nãy đã xảy ra cái gì?” Có người trầm giọng nói.
“Các ngươi mau nhìn, bên kia giống như có mấy xiềng xích gãy rồi!”
Một tiếng thét kinh hãi chợt vang lên trong đám người, khiến cho trong lòng mọi người căng thẳng, vội vàng ném ánh mắt về phía trên xiềng xích kéo dài ra từ trên tháp cổ.
Ánh mắt Vương Đằng cũng ngưng đọng, vội vàng nhìn quét qua, cuối cùng dừng trên mấy xiềng xích gãy.
Quả nhiên... đứt rồi!
Trong phút chốc, trong lòng Vương Đằng không khỏi trầm xuống.
Mới vừa rồi hắn còn chưa phát hiện, vậy mà có ba xiềng xích gãy rồi.
Bởi vì chỗ đó vừa đúng lúc ở khu vực khuất tầm mắt của hắn, cho đến khí được người ta nhắc nhở một câu, hắn mới vận dụng ‘đôi mắt Chân Thị’, nhìn thấy nguồn gốc của xiềng xích gãy.
Cùng lúc đó, còn có mấy bong bóng thuộc tính lơ lửng bốn phía xiềng xích.
Vương Đằng nhất thời có chút kinh ngạc.
Mấy cái xiềng xích mà thôi, vậy mà có thể rơi xuống bong bóng thuộc tính, điều này có chút hiếm lạ.
Xiềng xích này có cổ quái!
Nhặt!
Trong lòng Vương Đằng vừa động, niệm lực tinh thần lập tức thổi quét ra, nhặt tất cả mấy bong bóng thuộc tính kia trở về.
‘Khóa Tù Thiên x2000’
‘Khóa Tù Thiên x1300’
‘Khóa Tù Thiên x1500’
...
“Khóa Tù Thiên!” Trong mắt Vương Đằng nhất thời bộc phát ra một đám tinh quang, Ngay sau đó một đoạn cảm ngộ hiện ra trong đầu hắn, hóa thành một xiềng xích màu đen nhánh.
Xiềng xích màu đen nhánh này giống y như xiềng xích kéo dài ra phía trên tháp cổ!
Ngay sau đó, xiềng xích này liền hóa thành quang mang, phân tán ra, lại một lần nữa khôi phục thành các loại vật liệu, giống như thời gian đảo lưu, xiềng xích bị phân giải.
Sau đó một thanh chùy luyện tạo hiện ra, trong lửa cháy ngập trời, đập xuống những vật liệu đó, đây là đang luyện tạo.