“Các vị, trận chiến này cảm ơn!” Lúc này, ba nguyên lão Đan Trần đột nhiên ôm quyền với mọi người, nói.
Bọn họ, đang cảm ơn!
… Cảm ơn tất cả người ra tay cho trận chiến này!
Cho dù là nguyên nhân gì, lúc đối mặt với sự đột kích của loài Hắc Ám, tất cả võ giả đều đã ra tay, điều này càng đáng để bọn họ biết ơn.
Đám người nguyên lão Đan Trần đại diện cho cả tổng bộ liên minh Phó Chức Nghiệp, người khác không thể ra mặt, bây giờ chỉ có thể do bọn họ bày tỏ lòng biết ơn.
Bỗng chốc, mọi người đều sửng sốt.
Bọn họ đều không ngờ ở tình huống như vậy, đám người nguyên lão Đan Trần còn có thể bày tỏ sự biết ơn đối với bọn họ.
Đây là lòng dạ cỡ nào?
Tất cả mọi người đều yên lặng, sau đó nhao nhao không tiếng động ôm quyền với đám người nguyên lão Đan Trần.
Động tác tương tự!
Biểu cảm tương tự!
Giờ phút này đã tạo thành một cảnh tượng lặng thinh và bi tráng.
Nhóm loài Hắc Ám Thí Huyết Ma Tôn, Huyết Dạ Ma Tôn đều chú ý tới tình hình bên này, nhao nhao nhìn qua đây, trên mặt hiện ra vẻ cười lạnh lùng.
“Người sắp chết!”
Bọn nó không hề quan tâm phản ứng của mọi người Nhân tộc, vì theo bọn nó thấy, bây giờ đại nhân dưới vực sâu kia khôi phục, Nhân tộc đã hoàn toàn không tạo ra nổi biến cố gì nữa rồi.
Tất cả đều yên lặng!
Sẽ không có bất cứ ngoại lệ và đặc biệt gì.
Huống hồ còn có sự tồn tại của Ma Thần đại nhân và người khổng lồ Hắc Ám, ai có thể trốn thoát được?
Lúc này Ma Thần kia cũng liếc nhìn qua đây, ánh mắt đặt trên người Vương Đằng và Rofort.
Nó có ấn tượng không nông đối với Vương Đằng.
Một võ giả cấp Vũ Trụ thôi vậy mà nhiều lần tạo ra trở ngại cho nó, thậm chí suýt nữa khiến nó không thể đến thuận lợi.
Không thể không thừa nhận, thiên kiêu Nhân tộc này quả thật không tầm thường!
Đối với loại thiên tài này, nếu như có cơ hội, thì nhất định phải giết chết ngay lập tức.
“Muốn chạy?” Nó cảm nhận được trên người Rofort tỏa ra dao động không gian, ánh mắt chợt lóe lên, lập tức vươn tay ra, hướng về bên này nhẹ nhàng nắm lại.
Đùng đoàng!
Một tiếng nổ vang lên bên tai.
Vương Đằng cảm nhận được rõ ràng không gian xung quanh trở nên càng đình trệ hơn, giống như có một bàn tay vô hình tạo thành phong tỏa, muốn hoàn toàn cầm cố xung quanh.
Sắc mặt hắn lập tức thay đổi, trong lòng muốn chửi mẹ.
Vậy mà Ma Thần kia lại đích thân ra tay với hắn, đây có phải coi trọng hắn quá không?
Rõ ràng hắn chỉ là một võ giả cấp Vũ Trụ thôi, không thể cho võ giả cấp Vũ Trụ chút đãi ngộ nên có sao?
Ma Thần gì đó, cút ra cho ta.
Trong lòng Vương Đằng điên cuồng than phiền, lập tức nhìn về phía Rofort ở bên cạnh, không biết hắn có chống đỡ nổi không.
Nhưng lại thấy lông mày của Rofort hơi cau lại, ấn ký không gian chỗ ấn đường bắt đầu càng lóng lánh hơn, tỏa ra ánh sáng vô tận giống như có cái gì đó đang ấp ủ bên trong.
Thấy vậy, trong lòng Vương Đằng khẽ động, đầu óc điên cuồng xoay chuyển.
Đáng tiếc thuộc tính không gian của hắn vẫn không đủ mạnh, nói cho cùng vẫn là không thể làm được gì phong tỏa không gian của cấp Ma Thần.
Nhưng mà rất nhanh hắn đã nghĩ đến cái gì đó, lập tức điên cuồng vận chuyển Đại Ngũ Hành Thần Kiếm đại trận dưới chân.
ĐCM không phải chỉ là Ma Thần thôi à, cũng không phải chưa từng chém, cùng lắm lại cho nó một kiếm nữa.
Keng! Keng! Keng…
Từng bóng kiếm năm màu hiện ra, lơ lửng trên đỉnh đầu tất cả mọi người, sau đó nhắm ngay về phía của Ma Thần.
Mọi người ngạc nhiên, ngơ ngác nhìn Vương Đằng, hoàn toàn không ngờ đã là lúc này rồi, Vương Đằng lại còn dũng cảm như vậy, còn dám cứng lại với Ma Thần.
Không muốn sống rồi!
Nói thật, không ít tồn tại cấp Bất Hủ đều hơi khâm phục Vương Đằng rồi.
Tên này dũng cảm thật sự không giống võ giả cấp Vũ Trụ!
Sắc mặt Ma Thần lạnh nhạt mỉa mai, giống như cảm thấy Vương Đằng vô cùng không biết tự lượng sức, biết rõ trận pháp kia không thể làm gì được nó, cuối cùng lại vẫn muốn ra tay, đúng là như một con kiến vùng vẫy giãy chết.
Ánh mắt Vương Đằng kiên định, nhìn chằm chằm Ma Thần kia, ngưng tụ tất cả bóng kiếm về một chỗ.
Ầm ầm!
Một bóng kiếm nghìn trượng ngưng tụ ra trong hư không, khủng bố lạ thường, tỏa ra khí cơ đáng sợ.
Sắc mặt đám loài Hắc Ám Thí Huyết Ma Tôn, Huyết Dạ Ma Tôn đồi thay đổi, không khỏi lùi sau, cảm giác hơi khó tin.
Tại sao tên này còn có thể thi triển loại công kích khủng bố này?
Cho dù đó là lực lượng trận pháp, nhưng nếu như người nắm giữ trận pháp không có tinh thần lực và nguyên lực hùng hậu, cũng hoàn toàn không chống đỡ nổi.
Vương Đằng đã thi triển ra kiếm này nhiều lần rồi, sự tiêu hao khủng bố kia ngay cả bọn nó cũng cảm thấy hơi trống rỗng!
Nhưng tại sao Vương Đằng vẫn có thể tiếp tục thi triển như người không có chuyện gì?
Võ giả cấp Vũ Trụ này là giả đúng không?
Một loạt câu nghi vấn hiện ra trong lòng bọn nó, khiến những loài Hắc Ám cấp Ma Tôn thượng vị này đều hơi tê dại da đầu.
Rốt cuộc tên này là yêu nghiệt gì hả?
Cho dù là đám người nguyên lão Đan Trần cũng vô cùng ngạc nhiên, hoàn toàn không ngờ tới Vương Đằng còn có thể tiếp tục kích phát Đại Ngũ Hành Thần Kiếm đại trận.
Lại nhìn các Phù văn sư cấp Thánh xung quanh đã… sắp không được rồi!
Đám người nguyên lão Đan Trần đều không khỏi hơi lo lắng bọn họ không chống đỡ được.
Vương Đằng hình như cũng phát hiện ra điều này, lập tức cảm giác hơi không yên tâm, vung tay lên, từng lưu quang bay ra từ trong tay của hắn.
Đó là đan dược!
Đan dược loại khôi phục!
Vương Đằng để dành cho mình không ít đan dược, đối với bản thân hắn là rất dư dả, nhưng vừa chia cho nhiều Phù văn sư cấp Thánh như vậy, bản thân hắn cũng không còn lại bao nhiêu nữa.
Cho nên lúc trước hắn mới không lấy ra.
Hơn nữa lúc trước hắn không có ý định là vì chuyện riêng, đương nhiên muốn những Phù văn sư cấp Thánh kia tự mua.
Hắn cũng không phải mở thiện đường.