Võ Đạo Toàn Thuộc Tính (Bản Dịch)

Chương 3502 - Chương 3502. Thầy Của Vương Đằng! Tồn Tại Dưới Vực Sâu Hiện Thế! Dòng Sông Thời Không!

Chương 3502. Thầy của Vương Đằng! Tồn tại dưới vực sâu hiện thế! Dòng sông thời không!
Chương 3502. Thầy của Vương Đằng! Tồn tại dưới vực sâu hiện thế! Dòng sông thời không!

Ai có thể nghĩ đến, kết quả thế mà lại thế này.

Tổng bộ liên minh Phó Chức Nghiệp hôm nay lại phải đi về hướng hủy diệt, thật sự là thế sự trêu người.

Theo Hư Không Giới Tử đại trận sụp đổ, vùng không gian này rốt cuộc cũng không chống đỡ nổi, bắt đầu sụp xuống, lộ ra hư không bên ngoài.

Đó là... Hư không vũ trụ!

Ba vành đai hư không chảy loạn giao nhau, đổ xuống, không biết hướng về nơi nào.

Tại nơi ba vành đai hư không chảy loạn giao nhau, vốn nên có một hòn đảo như một lục địa lớn lơ lửng tại đó.

Nhưng giờ đây, hòn đảo này hủy diệt, chỉ còn lại có những hòn đá vỡ nát và phế tích mà thôi.

Giữa phế tích, một toà cổ tháp được một con cự quy gánh trên lưng, trấn áp trên một đường vực sâu khủng bố.

Thế nhưng vực sâu cũng đang sụp đổ.

Dưới vực sâu, có bàn tay to lớn vươn ra, bao phủ một vùng hư không này.

Tất cả những thứ này, hoàn toàn chính là tai nạn!

“Không gian đã vỡ vụn, chúng ta hẳn có thể trốn rồi chứ?” Một cường giả cấp Giới Chủ lúc này giọng nói đều đang run rẩy, không nhịn được thấp giọng hỏi thăm.

Hắn không dám động!

Ở trước mặt loại tồn tại kinh khủng đó, động một cái có lẽ là chết mất!

“Đi?”

Một tồn tại cấp Bất Hủ vẻ mặt u ám mở miệng nói: “Trong không gian này tất cả đều bị giam cầm, không phá đươc loại giam cầm này, ai cũng đừng nghĩ tới việc rời đi.”

“Không thấy được Xích Yêu tôn giả đều không có động tác nào sao? Ngay cả hắn cũng không thể mang đi Vương Đằng, huống chi là chúng ta.”

Một tồn tại cấp Bất Hủ khác cũng mở miệng, vẻ mặt cực kỳ nghiêm trọng.

“Chẳng lẽ thật sự không đi được sao?” Vẻ mặt rất nhiều người đều tuyệt vọng, dưới bàn tay lớn kia, hoàn toàn nhìn không thấy bất cứ hy vọng nào.

“Chưa hẳn là không có chút hi vọng nào đâu.” Giọng Thiên Viêm tôn giả đột nhiên vang lên trong tai mọi người, ánh mắt của hắn rơi vào trên toà cổ tháp phía dưới.

Mọi người hơi sững sờ, ngay sau đó theo ánh mắt của hắn, nhìn về phía cổ tháp, trong lòng lập tức chợt động, nghĩ tới lời nguyên lão Đan Trần nói trước đó.

Ánh mắt Vương Đằng nghiêm trọng vô cùng, trong đầu điên cuồng chuyển động, tìm kiếm phương pháp phá cục.

Không biết nếu như dùng ‘Vô Tận Phong Bạo’, lại phối hợp với lực không gian và lực thời gian của hắn hiện tại, có thể mở ra một vết rách hay không?

Một cái nháy mắt!

Chỉ cần một cái nháy mắt, như vậy là đủ rồi.

Nhưng điều này cần Rofort phối hợp, một mình hắn e rằng không thể hoàn thành.

“Rofort...” Vương Đằng mở miệng, đang muốn nói kế hoạch của mình cho đối phương.

“Chờ!” Rofort lại ngắt ngang lời Vương Đằng, âm thanh truyền vào trong tai Vương Đằng: “Chờ thời cơ xuất hiện.”

“Thời cơ nào?” Vương Đằng ngẩn ra một hồi, ngạc nhiên hỏi.

Rofort không nói gì, ánh mắt lại chăm chú nhìn vết nứt không gian trước mặt.

Đó là vết nứt không gian vừa rồi chém ra từ ấn ký không gian chỗ ấn đường của hắn, chỉ là bây giờ bị tồn tại dưới vực sâu phong tỏa, bọn họ không thể đi qua thôi.

Ầm!

Ngay vào lúc này, cổ tháp phía dưới đột nhiên bộc phát ra một luồng hơi thở tang thương cổ xưa, tràn ngập toàn bộ hư không.

Cả tòa cổ tháp đều đang chấn động, tản ra tia sáng, còn có hơi thở mạnh mẽ quét ngang mà ra.

Trong lòng mọi người hơi chấn động, ánh mắt tất cả đều tụ tập tới.

Chỉ thấy tám luồng ánh sáng bên ngoài cổ tháp vậy mà đang nhanh chóng co lại, tụ lại tới cổ tháp.

“Đây là...” Rất nhiều người không rõ lắm.

“Các ngươi mau nhìn, đỉnh cổ tháp đang phát sáng?” Có người đột nhiên hoảng sợ nói.

Một màn này lập tức hấp dẫn sự chú ý của mọi người.

Tám luồng ánh sáng tụ đến, sau khi đi vào bên trong cổ tháp, lại ở đỉnh cổ tháp toả ra ánh sáng rực rỡ, chói mắt vô cùng.

Tựa như một viên minh châu phủ kín bụi đất trong năm tháng vô tận, bây giờ lại được lau đi bụi bặm, được thắp sáng, bị kích phát, muốn tản ra ánh sáng rực rỡ nhất của nó.

Vù!

Đất trời chấn động, hư không không ngừng rung lên.

Thanh thế như vậy, đúng là không thua gì bàn tay lớn tồn tại dưới vực sâu vươn ra.

“Ấy?”

Một tiếng nói thầm ngạc nhiên truyền đến.

“Có thể phát huy tòa tháp này tới mức như thế, các ngươi cũng không tính là tệ lắm đâu.”

“Hừ!”

Một tiếng hừ lạnh từ trong cổ tháp truyền ra, sau đó hóa thành một tiếng quát lớn, quanh quẩn trong hư không.

“Tháp Trấn Uyên... Trấn!”

Âm thanh này to lớn đến cực hạn, truyền khắp toàn bộ hư không, làm cho tất cả mọi người chấn động tâm thần.

Ầm!

Một hơi thở mạnh mẽ vô cùng từ trên cổ tháp khuếch tán ra.

Đám loài Hắc Ám Thí Huyết Ma Tôn, Huyết Dạ Ma Tôn sắc mặt đại biến, tựa như cảm nhận được một luồng lực lượng trấn áp theo mạnh mẽ từ đỉnh đầu bọn nó rơi xuống, khiến trong miệng bọn nó không khỏi phun ra máu tươi, thân thể ngưng trệ tại chỗ, khẽ động cũng không thể động.

Vẻ mặt Ma Thần cũng rất nghiêm trọng, thân thể xuất hiện trì trệ, tựa như bị trấn áp.

Ầm!

Chuông Trấn Hồn oanh kích mà đến, đụng Ma Thần bay ngược ra ngoài, trong miệng không ngừng ho ra máu.

Một bên khác, cự nhân Hắc Ám đứng trên tế đàn Hắc Ám, có tế đàn Hắc Ám ngăn cản, chịu áp lực nhỏ nhất, nhưng cũng nhận phải nhận một chút ảnh hưởng, thân hình khổng lồ trở nên chậm chạp không ít.

Ầm! Ầm! Ầm...

Từng món binh khí cấp Thần đánh tới, đập toàn thân nó bắn ra mưa máu, mỗi tay, mỗi chân đều bị đập gãy, thân thể sắp đứng không vững, ầm ầm ngã xuống.

Mà dưới dưới áp lực mạnh mẽ này, tốc độ ngưng tụ của cơn mưa máu màu tím sẫm cũng trở nên vô cùng chậm chạp, vậy mà không thể khôi phục lại như lúc trước.

Mấy món binh khí cấp Thần không ngừng truy kích, thần văn mặt ngoài chớp động, tản ra thần lực, đập nát triệt để cự nhân Hắc Ám, dập tắt mưa máu trong đó.

Gào!

Tiếng gào thét từ trong mưa máu màu tím sẫm truyền ra, quanh quẩn trong hư không.

Mọi người lần đầu tiên nghe được cự nhân Hắc Ám phát ra phẫn nộ như thế, mà không biết sao trong tiếng gào thét đó, trong lòng mọi người như có cảm giác hả lòng hả dạ.

Rầm rầm rầm!

Hết chương 3502.
Bình Luận (0)
Comment