Hắn chỉ là một tàn ảnh mà thôi, cũng không phải bản thể ở đây, có thể chiến đấu với cường giả Hắc Ám đó tới mức như thế, đã đúng là không dễ.
“Haiz!”
Một tiếng thở dài từ từ trong miệng bóng sáng hình người truyền ra, hắn dùng một kiếm đánh bay bóng người màu đen, bứt ra lui lại.
“Thầy!”
Vẻ mặt Vương Đằng nghiêm trọng, hắn cảm thấy, năng lượng của thầy đang tan đi, không còn cường thịnh như trước đó.
Bóng người màu đen bị đánh bay, trên người xuất hiện một vết kiếm, lực Hắc Ám phun trào, suýt tản ra lộ ra bản thể của nó.
“Ngươi quả thực rất mạnh, nhưng đáng tiếc, cuối cùng vẫn không bản thể, không cách nào làm ta bị thương.”
Ánh mắt bóng người màu đen sâu kín nhìn chăm chú lên bóng sáng hình người, trong giọng nói hiện ra ý mỉa mai.
Mọi người tuyệt vọng.
Mặc dù cường giả Hắc Ám đó không phải đối thủ của hắn, nhưng thầy Vương Đằng cũng đã đến cực hạn, không thể chống đỡ được nữa.
Hy vọng lần nữa biến mất.
“Ta chỉ có thể mang một mình ngươi đi.” Bóng sáng hình người không trả lời đối phương, mà là quay đầu nhìn về phía Vương Đằng, nói.
“Ta...” Vương Đằng há to miệng, tâm trạng phức tạp vô cùng.
Chỉ có thể đi một mình sao?
Vốn nên vui vẻ và may mắn, nhưng không biết vì sao, hắn không vui vẻ nổi.
Ánh mắt nhìn quanh, đảo qua những khuôn mặt hoặc quen thuộc, hoặc xa lạ, Nhạc Yên, Tang Y, Thạch Thiên Phong, Ngưu Nhật Thiên, Doris Gabriel...
Chẳng lẽ lần này, cuối cùng rồi sẽ trở thành vĩnh biệt?
Bọn họ dường như cũng hiểu được gì đó, vẻ mặt tuyệt vọng, ánh mắt ảm đạm xuống.
Có người không cam lòng, có người ghen ghét, có người muốn nói lại thôi, có người thản nhiên...
Thấy rõ được thực lực bóng sáng hình người nọ, bọn họ không ai dám mở miệng nói gì.
“Đi thôi!”
Bóng sáng hình người lập tức xuất hiện trước mặt Vương Đằng, bắt lấy vai hắn, muốn dẫn hắn rời đi.
Không gian trước mặt nổi lên sóng gió kịch liệt, từng gợn sóng khuếch tán, gạt ra vết nứt không gian xung quanh, từng phù văn thiên địa cũng bị xé ra.
Có một sức mạnh mạnh mẽ đang can thiệp vào không gian này.
Người khác không thể rời đi, nhưng đối với người thầy hờ này của Vương Đằng mà nói, hình như cũng không phải là không thể.
“Muốn đi à!” Giọng nói của bóng người màu đen lạnh lẽo, tốc độ nhanh đến mức cực hạn, bay thẳng đến.
Bóng sáng hình người vung tay lên, không gian trước mặt đã xuất hiện một hành lang, chỉ đủ cho một người đi qua.
“Đi vào đi!”
Hắn liếc mắt nhìn Vương Đằng, mỉm cười, âm thanh ôn hòa truyền vào trong tai Vương Đằng.
Sau đó xoay người nghênh đón bóng người màu đen, chắn trước người Vương Đằng.
“Thầy!” Vương Đằng không nhịn được kêu một tiếng.
“Đi đi, nhớ kỹ một ngày này, ngày khác nhớ lại, lại chém Hắc Ám vương này.” Bóng sáng hình người vẫy tay, âm thanh điềm tĩnh truyền đến.
Vương Đằng cắn răng, cuối cùng dứt khoát xoay người, muốn đi vào trong hành lang không gian.
Nhưng ngay lúc này...
Ầm ầm!
Một tiếng ầm vang to lớn vô cùng từ trong dòng sông thời không truyền đến, lấn át tất cả âm thanh, làm cho mọi người đều không khỏi nhìn qua.
Ngay cả bóng đen hình người và thầy Vương Đằng cũng không nhịn được hơi ngẩn ra, sau đó nhìn về dòng sông thời không phía sau.
Một vùng tinh không xa lạ hiện ra, dần rõ ràng, không biết là quá khứ hay là tương lai.
Ánh sáng vô hạn chiếu rọi dòng sông thời không, ở phần cuối dòng sông thời không dường như mở ra một cánh cửa, một... cánh cửa thời không!!!
Ầm ầm!
Hư không chấn động, xích Trật Tự điên cuồng bay múa, sột soạt rung động, rủ xuống cánh cửa kia, đồng thời còn có lực lượng kỳ dị từ hư không hiện ra, giống như là sóng biển, phóng tới cánh cửa lớn đó, dường như muốn ngăn nó mở ra.
Ầm!
Nhưng mọi thứ đều là phí công, trong ánh sáng, tựa như có một cánh cửa chậm rãi mở ra, thế không thể đỡ!
Hơi thở khủng bố tràn ngập ra, bao trùm lấy vùng hư không này.
Tất cả mọi người nhìn ngây người, miệng há lớn đến cực hạn, quả thực không thể tin được những gì nhìn thấy trước mắt.
Ầm ầm!
Một tiếng nổ vang lên, dòng sông thời không khuấy động lên sóng lớn vạn trượng, lực thời gian và không gian rung chuyển, sau đó có thứ gì đó từ bên trong bay ra.
Hoa sen!!!???
Đó là một đóa hoa sen!!!
Một đóa hoa sen mười hai cánh!!!
Phía trên hoa sen có một bóng người ngồi xếp bằng, tóc dài rối tung, nhìn không rõ khuôn mặt, hai mắt hơi khép, dường như đang rơi vào trạng thái ngủ say.
Nhưng hơi thở phát ra trên người hắn quá mức khủng bố, dù chỉ yên tĩnh ngồi xếp bằng ở đó, vẫn giống như một thần minh tuyệt thế.
Một khi xuất hiện, liền đánh sập hư không, ngay cả dòng sông thời không cũng bị trấn áp, rơi vào vắng lặng, lực thời gian và không gian yên tĩnh trở lại, vờn quanh bên cạnh hắn, xoay chầm chậm, cuối cùng tạo thành một... Âm Dương ngư!!!
Tĩnh lặng!
Cả tinh không đều rơi vào một khoảng yên tĩnh khó tả.
Tất cả âm thanh đều biến mất, là biến mất thật sự, chứ không phải bị che giấu.
Khi đóa hoa sen hai mươi cánh xuất hiện, khoảng tinh không này nhu bị trấn áp, không có tiếng vang nào truyền ra.
Dòng chảy thời không cũng yên lặng!
Đây là sức mạnh đáng sợ tới mức nào, chỉ cần xuất hiện ở đây, đã khiến cả trời đất rơi vào yên lặng!
Hơn nữa đóa hoa sen hai mươi cánh này lại còn bay ra từ trong dòng chảy thời không.
Tất cả mọi người đều kinh ngạc đến ngây người, sau dòng chảy thời không lại có thứ gì đó bay ra.
Điều khiến bọn họ kinh ngạc hơn chính là, trên đóa hoa sen hai mươi cánh đó lại có một bóng người ngồi khoanh chân, không thấy rõ mặt mũi, nhưng khí tức đáng sợ đó, đã chứng minh bóng người này chắc chắn rất đáng sợ.
Lực thời gian và lực không gian quanh quẩn trên người hắn, hình thành nên một con cá Âm Dương!
Đây là bức tranh gì vậy?
Đây là tồn tại gì?
Đầu óc mọi người đã trở nên trống rỗng, căn bản không cách nào tưởng tượng được.
Điều này đúng là quá kinh ngạc!
Thật sự có người vượt qua dòng chảy thời gian để tới thế giới này sao?
Đến cả cường giả Hắc Ám kia, cùng với người thầy đó của Vương Đằng, lúc này đều lộ vẻ xúc động, trong mắt xuất hiện vẻ khó tin.