Một số người không khỏi cảm thấy kinh hãi, chỉ cảm thấy toàn thân lạnh như băng.
Ầm!
Nhưng lúc này, gương mặt mơ hồ của tượng Minh Thần kia đột nhiên lúc nhúc chuyển động.
“Nhắm mắt lại!” Một tiếng quát nhẹ truyền ra từ trong miệng “Vương Đằng”, vang vọng bên tai, khiến bọn họ không tự chủ nhắm mắt lại, không cách nào làm trái.
“Chuyện gì xảy ra vậy?” Một số người không nhịn được hỏi.
“Đó là mắt của tượng Minh Thần, tượng Minh Thần mở mắt rồi.” Có người nghĩ tới gì đó, lập tức nói.
“Nguy hiểm thật!”
Mọi người lập tức tuôn mồ hôi lạnh đầy người, may là vị cường giả dung hợp cùng Vương Đằng kia kịp thời bảo bọn họ nhắm mắt lại nếu không thì hậu quả thật sự không thể tưởng tượng nổi.
Nghĩ xem nếu tượng Minh Thần khủng bố kia mà mở mắt thì sẽ đáng sợ đến bực nào.
Ầm!
Gần như ngay khi mọi người nhắm mắt, tượng Minh Thần cũng từ từ mở từng hàng mắt ra.
Không sai! Mắt của nó không phải một hai mà là mười hai con mắt, dàn hàng trên khắp gương mặt khổng lồ kia.
Nhưng mỗi con mắt cũng không nhỏ, sau khi mở ra, trong nháy mắt đã chiếm hết cả gương mặt, chỉ để lại chỗ cho một cái miệng khổng lồ dưới hàng mắt.
Thoạt nhìn trông vô cùng ghê tởm!
Lúc này, những người cấp Thần như Nguyên lão Đan Trần, cùng với các cường giả cấp Chân Thần trong Cổ Tháp không nhắm mắt nhìn thấy gương mặt lại, trong lòng đều chấn động dữ dội.
Mà chuyện kinh khủng hơn còn ở phía sau...
Theo một hàng những con mắt to kia mở ra, ánh mắt kỳ dị quét ra bốn phương tám hướng.
Ánh mắt kia hiện lên màu tím, giống như vô số tinh thần, tản ra ánh sáng tà ác quỷ dị trong không trung, khiến người ta bất an.
Cùng lúc đó, những cảm giác hỗn loạn, tà ác, mất kiểm soát… Tràn ra, xâm nhập vào đầu mỗi người.
Rất rõ ràng, không phải chỉ nhắm mắt là có thể chống lại ánh mắt đáng sợ kia.
“Phiền phức!”
Trong miệng “Vương Đằng” lại phát ra tiếng than nhẹ.
Ầm!
Chẳng qua, tiếng thở dài vừa dứt, một luồng sóng tinh thần mạnh mẽ cũng quét ra từ trong người “Vương Đằng”, cuồn cuộn mênh mông trong không khí.
Luồng lực lượng tinh thần này và luồng tinh thần màu tím kia hoàn toàn trái ngược, tràn ngập ánh sáng, giống như một cơn mưa ánh sáng thiêng liêng rơi xuống.
Công bằng nhã nhặn!
Thần uy xán lạn!
Sóng tinh thần mạnh mẽ kia tràn ngập bốn phương tám hướng, hoàn toàn nhấn tinh thần màu tím hỗn loạn xuống.
Grào!
Ngay sau đó, tiếng gầm lớn vang lên.
Ầm!
Tượng Minh Thần kia đột nhiên chuyển động, đứng lên từ trên tế đàn màu đen, sau đó, mười hai cánh tay lớn chợt vươn ra, mở rộng vô cùng trong không trung, chợp mạnh về phía mười hai Vương Đằng.
Mỗi một cánh tay kia đều ẩn chứa thần uy khủng khiếp, lúc vươn ra, không trung cũng chấn động theo, dây xích không khỏi dạt ra, tựa như đang nhường đường cho nó.
Ầm!
Mười hai “Vương Đằng” đồng thời ra tay, lần nữa phát ra chiến lực đáng sợ, ứng đối với mười hai cánh tay lớn kia.
Trên không trung lại tiếp diễn một trận đại chiến đáng sợ, quét sạch không gian, dòng thời không dung chuyển kịch liệt, từng ngọn sóng cao vạn trượng nổi lên, xông ra, ảnh hưởng vô cùng lớn.
Những tinh hà xa lạ hiện lên trên ngọn sóng thời không, trong mỗi làn sóng như ẩn chứa hình ảnh của một thời điểm.
Nhưng vào lúc này, bóng dáng mười hai “Vương Đằng” đột nhiên đông cứng trong nháy mắt, hào quang bên ngoài dao động kịch liệt, giống như bị bóp méo, buộc phải thoát ra khỏi trạng thái vô cùng mạnh này.
“Hàaa...!”
Một tiếng cười to truyền từ trong tượng Minh Thần ra, chính là cường giả hắc ám kia, nó không nhịn được mà cười to:
“Thời gian của ngươi đến rồi, trận chiến giữa ta và ngươi ảnh hưởng đến dòng thời không, khiến ngươi không cách nào ở lại khoảng thời gian này được nữa, ngươi phải rời đi, ngươi không thể trấn áp ta!”
Mọi võ giả Nhân tộc kinh hãi, lao nhao mở mắt, nhìn chiến trường đáng sợ kia, nhìn “Vương Đằng”.
“Thời gian của hắn đã tới rồi!”
Đám người Nguyên lão Đan Trần nhìn thấy trạng thái lúc này của “Vương Đằng”, trong lòng lập tức căng thẳng , tràn đầy lo lắng.
“Thời gian quả thật sắp đến rồi!”
Một tiếng thở dài truyền từ trong miệng “Vương Đằng” ra, có vẻ hơi tiếc nuối:
“Vốn dĩ còn muốn hành hạ ngươi thêm một lát, xem ra chỉ có thể để lần sau vậy.”
Cường giả hắc ám: “???”
Trong tượng Minh Thần, sắc mặt cường giả hắc ám không nén được run rẩy điên cuồng, trong mắt tràn đầy lửa giận.
Khinh người quá đáng!
Khinh người quá đáng!
Chẳng qua chỉ là một tàn ảnh vượt dòng thời không đi đến, vạy mà nói không biết ngượng, hành hạ nó lâu như vậy còn kêu chưa đủ, nói muốn hành hạ thêm một lát...
Phi!
Hắc Thiên nó, không thể nào bị hành hạ!
Nó chẳng qua chỉ thất bại tạm thời mà thôi, đối phương căn bản không thể trấn áp nó, có tư cách gì đòi hành hạ nó.
Khóe mắt Ma Thần kia cũng co rút, hít sâu một hơi, quyết định chôn sâu những lời này xuống đấy lòng, tuyệt đối không nhắc lại.
Nếu như để người khác biết được, vị đại nhân kia từng bị đè xuống đất đánh, đoán chừng sẽ khiến thiên hạ đại loạn?
Mặt Thí Huyết Ma Tôn và loài Hắc Ám hoàn toàn chết lặng. Cường giả Nhân tộc kia điên đến mức không có giới hạn, lại còn nói phải hành hạ vị đại nhân kia một lát, bọn nó không biết miêu tả cảm giác của bản thân như thế nào.
Mọi người: “...”
Mọi người Nhân tộc cũng không khỏi chìm vào im lặng, giọng điệu của vị cường giả này thật sự có hơi quá, vô cùng ngông cuồng, đến bây giờ vẫn không coi cường giả hắc ám kia ra gì.
Vị sư phụ kia của Vương Đằng không khỏi lắc đầu bật cười, chỉ có điều rất nhanh đã thu lại thu cười trên mặt, nghiêm túc nhìn tượng Minh Thần kia.
Sức mạnh của tượng Minh Thần này làm hắn bất ngờ!
Mà thời gian vượt thời không của vị kia cũng không còn nhiều lắm, không biết có thể giả quyết được tượng Minh Thần này không?
“Xằng bậy!”
Một tiếng gầm truyền từ trong tượng Minh Thần ra, cả pho tượng Minh Thần to lớn giống như lướt ngang trong không khí, thân thể cao lớn không làm tốc độ của nó giảm đi chút nào, vẫn nhanh đến tột cùng, mười hai cánh tay lớn đánh về phía mười hai “Vương Đằng”.
Ầm!