“Chúng ta có mối thâm thù với hắn đã lâu, giờ phải làm sao cho phải?”
Tại đế quốc Đại Càn, trong gia tộc Pylax, mọi người rơi vào sự hỗn loạn.
Gia chủ Waltgu của gia tộc Pylax lộ vẻ khó coi, trong mắt đầy sự khó tin, nội tâm chập chờn.
Cứ tưởng chỉ là một con kiến có thể tùy ý bắt nạt, ai ngờ lại là một vách sắt lớn.
Hơn nữa, vách sắt này càng ngày càng cứng rắn!
Chưa kể, còn có thể không ngừng cứng cáp hơn, từ thiên tài tranh bá đến nay, hắn đã cứng cáp lên vô số lần, đúng là bật hack.
Đám Sinclairmont và Adris của gia tộc Pylax khó chịu như ăn phải cớt.
“Cha!” Adris nhìn cha mình, tâm cũng run rẩy, giờ hắn mới hối hận vì sao trước đó đi trêu chọc vào tên khốn ấy làm gì.
Waltgu nhìn về phía đứa con đen đủi của mình, sắc mặt càng sầm lại.
Thằng con trời đánh này.
Cuối cùng không phải tự mình gây ra? Đáng ra nên bắn hắn vào tường ngay từ đầu mới phải.
Song có vẻ như hắn đã quên, thái độ của toàn bộ gia tộc Pylax với Vương Đằng đều giống nhau, không thể trách một mình Adris.
Dù sao trước đây Vương Đằng chỉ là một võ giả cấp Hành Tinh bé nhỏ đến từ một tinh cầu lạc hầu mà thôi, đúng là có thể bóp chết chỉ bằng một nắm tay.
Họ không biết tại sao cơ sự này phát triển đến nông nỗi này, đúng là rất ảo ma.
“Mọi người, giờ không phải lúc trách cứ ai, mà nên nghĩ xem nên ứng phó như thế nào?”
Sau cơn hoảng loạn, một vị lão tổ cấp Bất Hủ của gia tộc Pylax rốt cuộc lên tiếng, trầm giọng nói.
“Chuyện này...” Waltgu nhìn về phía lão tổ, rơi vào tình thế lưỡng nan, không biết nên cất lời thế nào.
Muốn tiếp tục chống đối Vương Đằng thì họ sợ vị sư phụ sau lưng Vương Đằng kia.
Nhưng nếu buông xuôi như thế, để mặc Vương Đằng tiếp tục lớn mạnh, thì chỉ e sau này hắn sẽ không bỏ qua cho gia tộc Pylax.
Hiển nhiên là ai cũng nghĩ đến chuyện này, tất cả đều im lặng.
“Không bằng từ bỏ thôi, chúng ta trả một số tiền nhất định để xoa dịu lửa giận của hắn.” Một vị cấp Giới Chủ chần chừ nói.
“Có thể xin hoàng thất ra mặt nói hộ.” Một vị cấp Giới Chủ khác nói.
“Nếu phải cúi đầu với hắn thì bộ mặt gia tộc Pylax ta vứt đi đâu?” Nhưng cũng có người phản đối, niềm kiêu ngạo bao năm qua của gia tộc Pylax khiến họ không dễ dàng cúi đầu.
“Vị sư phụ của Vương Đằng kia hiển nhiên sẽ không dễ dàng ra tay, nếu không thì gia tộc Pylax của chúng ta đã không tồn tại rồi.”
“Hừ, nhỡ đâu hắn lại lấy gia tộc Pylax chúng ta ra làm đá mài dao cho Vương Đằng thì có.”
“Dù sao chúng ta cũng là một trong tám đại vương tộc của đế quốc Đại Càn, hoàng thất sẽ không trơ mắt khi chúng ta xảy ra sự cố đâu.”
...
Mỗi người một ý, cuối cùng cũng không đề ra được biện pháp giải quyết triệt để nào, hiển nhiên vấn đề này cũng đủ làm gia tộc Pylax đau đầu rất lâu.
Giờ họ giống như bị người ta nướng trên lò lửa, cho dù cuối cùng không chết nhưng cũng toát một tầng da, đau đớn khó chịu.
Đương nhiên, họ cũng có thể chẳng sợ vò mẻ và liều mình cá chết lưới rách.
Bên trong bảy đại học viện tinh không, khi tin tức lan ra, lúc này cũng dấy lên gợn sóng không nhỏ.
“Đây là... Vương Đằng!??”
Những thiên tài quen biết Vương Đằng như Nguyệt Kỳ Xảo, Cơ Hạo Thần và Timothy đều khó tin trợn tròn mắt, hệt như gặp phải ma.
Thánh giả nghề phụ thất đạo!!?
Đây thật sự là Vương Đằng mà họ quen biết ư?
Tên kia không phải là võ đạo thiên tài hay sao? Thánh giả nghề phụ thất đạo là sao?”
Dù họ biết trình độ đan đạo của CĐ rất cao, từng luyện chế ra đan dược tuyệt phẩm, thậm chí còn thu hút một Giao Long thần từ trong tinh hải hỗn loạn đến để thăm dò, nhưng họ chưa bao giờ nghĩ rằng Vương Đằng có thể đạt tới cấp Thánh nhanh như vậy.
Hơn nữa còn là cấp Thánh thất đạo!
Đúng là khó tin.
Họ chưa từng một thiên tài nào có thể đạt được thành tựu như thế ở đồng thời bảy đạo nghề phụ cả, đúng là quá sức tưởng tượng.
Cả đám thiên tài quen biết Vương Đằng đều rơi vào sự bàng hoàng sâu sắc, có chút bần thần cả người.
Ngẩn ngơ.
Ai cũng có cảm giác vô cùng không thực, cả người đều ngơ ngác.
“Hội trưởng... trâu vãi!!!”
Thành viên hội Tinh Thần trải qua nỗi bàng hoàng ban đầu thì đều hoan hô ầm ĩ, còn kích động và sung sướng hơn cả khi bản thân họ đạt được thành tựu như thế.
Hội trưởng của họ đúng là được trâu mẹ đẻ ra... trâu vãi!
Giờ đây, thành viên có thể gia nhập vào hội Tinh Thần đều phải qua từng vòng sàng lọc, số lượng không nhiều, không có cống hiến nhất định cho hội Tinh Thần thì đúng là không vào được.
Mà sau khi đã vào được hội Tinh Thần rồi thì nhận được nhiều ưu đãi, tốc độ tu luyện tăng rất nhanh.
Hơn nữa, với thực lực của Vương Đằng, lại nhận được sự tán thành của họ, mà mọi người đã coi hắn như một tấm gương, một mục tiêu để theo đuổi.
Nên những học viên thiên tài tôn trọng Vương Đằng từ tận đáy lòng.
Giờ nhìn thấy Vương Đằng vươn lên từ trong cuộc thi hội giao lưu của liên minh Phó Chức Nghiệp, mỗi người của hội Tinh Thần đều cảm thấy vinh dự lây.
“Lão đại quả là lão đại, đi đến đâu cũng mạnh bạo.” Vi Đức đầy vẻ hớn hở, nhịn không được bật cười hô hố.
Hắn đột nhiên bội phục mình quá!
Có thể trong biển người mênh mông tìm trúng phóc nhân vật trâu bò như vậy để bám víu, đó cũng là thực lực!
Sau này ai dám nói Vi Đức hắn không được?
Có một lão đại trình độ yêu nghiệt như thế, không được cũng phải được.
Đám thiên tài Vũ Vân Tiên, Borret, Thái Bối Sa, Reynolds và Bách Xuyên Lưu nhìn nhau, hãy còn có chút chưa kịp phản ứng, nội tâm quá mức chấn động.
Một tồn tại cấp Thánh, địa vị này đã vượt xa bọn họ rồi.
Huống chi còn là cấp Thánh thất đạo.
Cùng là thiên tài, họ càng cảm giác khoảng cách giữa mình và Vương Đằng ngày càng lớn, lớn đến độ họ không thể theo kịp.
Vốn dĩ nhưng thiên tài này tề tựu xung quanh Vương Đằng là vì thực lực võ đạo của hắn đủ mạnh mẽ, họ coi Vương Đằng như một mục tiêu và luôn nung nấu ý chí phải đuổi kịp thật nhanh.