Lần này, sở dĩ có thể giảm tổn thất xuống thấp như vậy là nhờ họ trấn giữ tháp Trấn Uyên, bảo vệ căn cơ của tổng bộ liên minh Phó Chức Nghiệp.
“Chuyện của Thánh giả Vương Đằng, chúng ta rất lấy làm tiếc, chúng ta cũng đánh giá rất cao hắn, nhưng giờ không phải lúc lo lắng chuyện này, việc quan trọng nhất của chúng ta hiện giờ là hoàn thành việc sắp xếp tiếp theo của tổng bộ liên minh Phó Chức Nghiệp.” Một vị nguyên lão trầm giọng nói.
Vẻ mặt nguyên lão Đan Trần lập tức nghiêm túc, gật đầu, mời các vị nguyên lão ngồi xuống, thảo luận những bước sắp xếp kế tiếp của liên minh Phó Chức Nghiệp.
Lần này, tổng bộ liên minh Phó Chức Nghiệp bị tổn thất nặng nề, cũng may có vị sư phụ của Vương Đằng xuất hiện, sau đó lại thêm một vị cường giả vượt dòng chảy thời không đến gia tăng chiến lực, cùng với phần lớn tồn tại cấp Thánh của liên minh Phó Chức Nghiệp, thậm chí tồn tại cấp Thần có thể giữ lại, tổn thất vẫn trong phạm vi khống chế.
Chỉ tiếc là những chuyên gia nghề phụ thiên tài đã tử vong không ít, không thể giữ lại được.
Còn có một số chuyên gia nghề phụ cấp Tông sư của liên minh Phó Chức Nghiệp cũng chết trong cuộc xâm lăng của loài Hắc Ám.
Đối với toàn bộ vũ trụ thì đây đều là con số tổn thất không nhỏ.
Chuyên gia nghề phụ cấp Tông sư là báu vật của thế lực khắp nơi, giờ lại tổn thất không ít, rất nhiều thế lực khó mà chịu được.
Vậy nên, mọi thế lực mới kích động khi nghe thấy tổng bộ liên minh Phó Chức Nghiệp bị loài Hắc Ám phá tan như vậy.
Ngoài ra, một số kế thừa và tai nguyên của tổng bộ liên minh Phó Chức Nghiệp đều được gìn giữ bên trong tháp cổ, những kế thừa quan trọng chưa bị tổn thất, quả là trong cái rủi có cái may.
Đương nhiên, đối với tổng bộ liên minh Phó Chức Nghiệp từng sừng sững vô số năm tháng trong vũ trụ thì mất mát ấy đã xem như rất lớn.
Giờ có thể nói rằng, mấy người nguyên lão Đan Trần đang gánh vác toàn bộ sự hưng suy của tổng bộ liên minh Phó Chức Nghiệp, một khi xử lý không tốt, rất có khả năng tổng bộ liên minh Phó Chức Nghiệp sẽ trượt dốc.
Vậy nên, không thể qua loa một chút nào.
...
“Shh! Đau quá!”
Vương Đằng tỉnh dậy từ trong mông lung, chỉ thấy cả người đau khắp mình mẩy, như thể bị người ta thiên đao vạn quả vậy.
“Chuyện gì thế này?”
Hắn có chút ngơ ngác, chưa nhớ vì sao lại thế này, cố gắng mở to mắt nhìn ra xung quanh.
“Đây là... hư vô phía sau vết nứt không gian?!”
Kết quả là hắn phát hiện mình đang trôi dạt bên trong hư không u ám, bao quanh bởi hắc ám, đầy lạnh lẽo.
Loại hư không hắc ám này còn lạnh lẽo hơn cả vũ trụ tinh không, lại nguy hiểm trập trùng, đâu đâu cũng là không gian chảy loạn, sơ sảy chút thôi là bị cuốn vào và bị xé toạc đến thịt nát xương tan.
Thế nhưng, khi không gian chảy loạn này sượt qua người Vương Đằng thì chúng tự động tránh né, đó cũng là lý do vì sao mà hắn có thể hôn mê lâu như thế trong hư không mà chẳng hề hấn gì cả.
“Ta bị ném vào trong hư không rồi!” Vương Đằng gian nan đứng dật, cơn đau trên người làm hắn phải nhe răng trợn mắt, suýt nữa không dậy nổi.
Lúc này hắn mới phát hiện ra dưới người mình là một tảng đá rất lớn đang trôi nổi trong hư không, không biết sẽ trôi về đâu.
“Vương Đằng, cuối cùng ngươi cũng tỉnh!!!” Tiếng nói kích động của Viên Cổn Cổn vang lên trong đầu hắn, mang theo nỗi lo lắng và sốt ruột.
Có trời mới biết mấy ngày nay nó lo lắng biết nhường nào.
Mấy ngày nay, Vương Đằng nửa sống nửa chết nằm trên tảng đá, trôi dạt trong hư không, trạng thái cực kỳ tệ, căn nguyên sinh mệnh và căn nguyên linh hồn như ngọn nến leo lắt trước gió có thể bị thổi tắt bất cứ lúc nào, nó vô cùng lo lắng, chỉ sợ hắn ngỏm.
May mắn là tuy tia căn nguyên sinh mệnh và căn nguyên linh hồn rất mong manh nhưng lại ngoan cường không dập tắt.
Điều đó giúp nó thở phào nhẹ nhõm.
Giờ thấy Vương Đằng đã tỉnh lại, tảng đá trong lòng nó mới hoàn toàn rơi xuống, tuy vẫn rất lo lắng cho tình trạng của hắn hiện giờ, nhưng chí ít không chết được.
Người này luôn có thể tạo ra kỳ tích, không biết vì sao, chỉ cần thấy hắn tỉnh dậy là nó như tìm được trụ cột vậy.
“Ta làm sao vậy?” Vương Đằng cảm thấy tâm trí mình đầy trống rỗng và mệt mỏi, cũng với những cơn đau truyền đến, cứ như bị ai đó dùng gậy khuất mạnh, hắn không khỏi hít sâu một hơi, hỏi.
Âm thanh được thốt ra suy yếu đến mức chính hắn đều khó tin.
Vừa rồi còn không để ý, giờ đầu óc tỉnh táo lại, hắn mới phát hiện tình trạng của mình đang bất ổn đến thế nào.
“Còn làm sao nữa, ngươi bị cường giả vượt thời không kia mượn cơ thể, đại chiến với cường giả Hắc Ám, cái cơ thể cấp Vũ Trụ của ngươi còn sống nổi đã giỏi lắm rồi.” Viên Cổn Cổn tức giận nói.
“...” Vương Đằng sực nhớ lại tình huống lúc đó, hắn chưa kịp từ chối thì đã bị bóng sáng của bị đạo nhân kia nhập vào.
Đúng là giời ơi đất hỡi1
Một võ giả cấp Vũ Trụ như hắn chịu đựng sức mạnh mà hắn không thể chịu được.
“Vị cường giả kia rời đi rồi à?” Vương Đằng nhìn quanh rồi nhỏ giọng hỏi trong đầu.
“Đi từ lâu rồi.” Viên Cổn Cổn thấy dáng vẻ dè dặt của hắn thì không khỏi dở khóc dở cười, nói: “Lực thời không vô cùng đáng sợ, hắn có thể dừng lại trong thời gian ngắn đã lợi hại lắm rồi, giờ đã trôi qua mấy ngày, hắn không thể nán lại lâu như vậy.”
“Ừ.” Vương Đằng trầm ngâm gật đầu, nhớ lại tình cảnh cơ thể mình bị khống chế, hình như có thấy đối phương đại chiến với cường giả Hắc Ám kia, nhưng thực sự rất mơ hồ, ý thức của hắn gần như chìm vào ngủ sâu, vì thế lại hỏi: “Nghe có xem trận đại chiến đó không?”
“Không xem, lúc đó tất cả mọi thứ trên người ngươi dường như đều bị phong tỏa, ta không nhìn thấy gì, lại càng không dám gây chuyện.” Thân hình Viên Cổn Cổn xuất hiện bên cạnh, bay trước mặt Vương Đằng, điệu bộ bất lực nói: “Người ta đáng sợ lắm, ta không dám chọc giận đối phương, nhỡ bị xóa sổ thì sao?”