Võ Đạo Toàn Thuộc Tính (Bản Dịch)

Chương 3540 - Chương 3540. Đại Chiến Mở Ra! Vương Đằng Mất Tích! Thân Thể Mục Nát! (3)

Chương 3540. Đại chiến mở ra! Vương Đằng mất tích! Thân thể mục nát! (3)
Chương 3540. Đại chiến mở ra! Vương Đằng mất tích! Thân thể mục nát! (3)

“Đúng là đồ nhát cáy.” Vương Đằng liếc mắt xem thường.

“Không phải ngươi cũng thế sao, còn mặt dày nói ta.” Viên Cổn Cổn nói không lên lời.

“Khụ khụ.” Vương Đằng ho khan một tiếng, bất đắc dĩ nói: “Xem ra không có thông tin hữu ích gì rồi, ta vẫn muốn xem vị đó rốt cuộc là ai mà có thể vượt qua dòng chảy thời không.”

“Tồn tại đó có thể xuất hiện ở đây đã là chuyện nghịch thiên lắm rồi, hắn không thể để lại nhiều dấu vết khiến mọi người biết hắn là ai, bằng không sẽ ảnh hưởng rất lớn.” Viên Cổn Cổn khoanh cái chân ngắn, lơ lửng giữa không trung, vuốt cằm nói.

“Thôi, nghĩ nữa cũng vô dụng.” Vương Đằng lắc đầu, chuyển lực chú ý lên người mình.

“Ngươi xem dáng vẻ hiện giờ của mình đi!” Vẻ mặt Viên Cổn Cổn có chút kỳ lạ, đột nhiên lấy một cái gương, đặt trước mặt Vương Đằng.

“Ta... đệch!” Dường như Vương Đằng đã nhìn thấy điều gì đó rất khó tin, hắn cướp lại tấm gương rồi nhìn mặt mình trong đó.

Kết quả...

“Shhh!”

Vì động tác quá mạnh làm hắn không khỏi hít một hơi lạnh... đau! Đau quá!

Cả người hắn bây giờ đều đau, nhưng hắn không còn tâm tư để ý nữa, mà chỉ nhìn chằm chằm khuôn mặt mình trong gương rồi ngơ ngác.

“Thế quái nào mà ta lại trông như quỷ thế này???” Một lúc lâu sau, Vương Đằng mới phát ra một tiếng rú man rợ.

Trong gương, hắn như một ông già, tóc trắng phơ, khuôn mặt tiều tụy, không nhìn ra một nét trẻ trung nào.

Viên Cổn Cổn rất hiểu tâm trạng của hắn, việc này đổi lại là ai thì cũng không chấp nhận được thôi.

“Gương mặt đẹp trai vãi đạn của ta không còn nữa ư?” Vương Đằng sờ mặt mình, buồn bực nói.

“...” Viên Cổn Cổn.

Đến lúc nào rồi mà tên này còn tự kỷ như vậy, đúng là không giống ai.

“Hắn do ảnh hưởng của lực thời không, xem ra việc đối phương mượn cơ thể ngươi không phải là không có di chứng.” Nó nói.

“Cái giá này quá lớn.” Vương Đằng lặng đi một lúc mới dần tiếp nhận sự thật này, bất đắc dĩ thở dài.

Kỳ thực, hắn đã lường trước!

Cơ thể hắn có thiên phú không gian và thời gian, nên tự nhiên cũng biết sự đáng sợ của lực thời không.

Trước đây, hắn mới chỉ sử dụng một chút xíu lực thời gian đơn giản mà còn tiêu hao rất nhiều lực căn nguyên, bây giờ bị vị cường giả vượt dòng chảy thời không và mượn cơ thể, ánh hưởng chắc chắn sẽ rất lớn, tiêu tốn lực căn nguyên có thể tưởng tượng được.

Nghĩ đến vậy, Vương Đằng lập tức nhìn về phía giao diện thuộc tính của mình.

‘Căn nguyên sinh mệnh’: 1000/150000

‘Căn nguyên linh hồn’: 100/300000

“Quả nhiên!” Lúc Vương Đằng nhìn hai loại lực căn nguyên trên giao diện thuộc tính chỉ thấy mắt sa sầm lại, suýt nữa ngất xỉu.

Độc ác vãi nồi!

Căn nguyên sinh mệnh chỉ còn 1000 điểm, căn nguyên linh hồn càng quá đáng hơn, chỉ còn đúng 100 điểm.

Muốn ngươi ta sống sao?

Vương Đằng chưa bao giờ tiêu hao căn nguyên sinh mệnh và căn nguyên linh hồn kinh khủng đến mức ấy dù chỉ một lần, đúng là không thể tin nổi, nếu thấp hơn chút nữa thì có phải hắn sẽ hẹo ngay tại chỗ không?

“Chỉ sợ đây là nguyên nhân dẫn đến việc ta già cả như thế.” Vương Đằng không khỏi thở dài.

Nhưng hắn không hề tuyệt vọng.

Nếu đổi lại là người khác, muốn bù đắp lại căn nguyen sinh mệnh và căn nguyên linh hồn có thể nói là muôn vàn khó khăn, nhất định phải dùng bảo vật cực kỳ quý giá mới có thể bù đắp lại được.

Nhưng với Vương Đằng thì đơn giản hơn rất nhiều.

Nếu có thể có được bảo vật tu bổ căn nguyên linh hồn và căn nguyên sinh mệnh dĩ nhiên là tốt nhất, còn không thì cũng không thành vấn đề, hắn có thể cướp căn nguyên linh hồn và căn nguyên sinh mệnh của người khác.

Chỉ là lần này tiêu hao quá mức nghiêm trọng, nếu không có lượng lớn lực căn nguyên thì e khó có thể khiến hắn hồi phục hoàn toàn.

“Có chút phiền toái.” Vương Đằng vuốt cằm, chìm vào suy tư, trông hệt như một ông già.

Viên Cổn Cổn chỉ thấy buồn cười quá, nhưng lại không dám cười, thế là vội vàng ngoái đầu đi, nó sắp không nhịn nổi nữa rồi.

“Cần một lượng lớn lực Hắc Ám!” Trong đầu Vương Đằng nảy ra một ý, Nhân tộc khẳng định không thể tùy tiện giết rồi, lại còn giết một lượng lớn nữa, nhưng loài Hắc Ám thì không thành vấn đề, muốn giết bao nhiêu thì giết bấy nhiêu.

Vừa nghĩ tới loài Hắc Ám là hắn không nhịn được nghiến răng nghiến lợi, suy cho cùng, đều do loài Hắc Ám hại hắn thành như vậy.

Loài Hắc Ám phải chịu trách nhiệm!

“Nồi này, các ngươi đội chắc rồi!” Vương Đằng hung hăng nghĩ trong lòng.

Giờ hắn biến thành một ông lão râu tóc bạc phơ, oán niệm trong lòng không hề nhỏ, nếu gặp phải một loài Hắc Ámthì chắc chắn hắn sẽ cho đối phương biết thế nào là hối hận vì đã sinh ra trên cõi đời này.

“Việc cấp bách hiện giờ là khôi phục tình trạng thương tích trên người đã.” Vương Đằng suy nghĩ, sau đó gian nan khoanh chân ngồi, lấy từng viên đan dược loại khôi phục, nhét hết vào mồm.

“Viên Cổn Cổn, hộ pháp giúp ta.”

“Được!” Viên Cổn Cổn thấy vậy, lập tức nghiêm túc gật đầu.

Vương Đằng không nhiều lời, nhắm nghiền mắt lại, khi đan dược vào miệng, một luồng dược lực dồi dào lập tức lan tỏa khắp cơ thể hắn.

Có viên hóa thành dòng nước ấm, chảy khắp tứ chi bách hải, giúp vết thương của hắn khôi phục nhanh chóng.

Có viên hóa thành cơn lạnh, tiến vào trong đầu hắn, giúp cơn đau đớn và cảm giác mỏi mệt trong đầu hắn được vơi giảm.

Bất kể là loại đan dược khôi phục vết thương cơ thể hay đan dược khôi phục tinh thần lực thì Vương Đằng đều dự trữ trong người.

Đều là để phòng ngừa!

Giờ hắn đã tiến vào cấp Thánh, sau này có thể chuẩn bị sẵn một số đan dược cấp Thánh, hiệu quả chắc chắn tốt hơn.

Trong hư không, hoàn toàn không có khái niệm thời gian.

Không biết qua bao lâu, vết thương trên người Vương Đằng đã khôi phục gần hết, đừng thấy thương thế của hắn nặng, thực chất vẫn chưa tổn thương đến căn nguyên, khôi phục không khó khăn lắm.

Đến một lúc, Vương Đằng mở choàng mắt ra, bên trong đôi mắt thâm thúy kia có tia sáng hiện lên.

Sau đó hắn đứng phắt dậy... Cắc!

“Ôi cái lưng ta!” Vương Đằng biến sắc, lập tức đỡ eo mình... cảm giác như sắp đứt ra!

Vì dùng lực quá mạnh mà cánh tay già nua của hắn suýt nữa không chịu nổi.

Hết chương 3540.
Bình Luận (0)
Comment