“Có hai loại ý chí lực này, dù phải đối mặt với cấp Bất Hủ tôn giả thì ta cũng không sợ.”
Vương Đằng thầm nghĩ.
Đường nhiên, đây mới chỉ là trên mặt khí thế mà thôi, chứ nếu đánh nhau thật thì mau chạy trốn vẫn quan trọng hơn.
Hấp thu xong đoạn cảm ngộ vừa rồi thì lại có một đoạn cảm ngộ mới xuất hiện.
Phừng!
Trong phút chốc, trong đầu Vương Đằng, một bóng kiếm vô song chợt xẹt qua, như đâm xuyên qua trời đất, đáng sợ vô ngần.
Một kiếm hạ xuống, không gian vỡ toác, mọi vật cản đều bị phá hủy.
Mà bên trong bóng kiếm ấy rõ ràng có thể thấy một bóng người.
Người và kiếm, hai hợp làm một.
Đây là... Nhân Kiếm Hợp Nhất!
Vương Đằng sửng sốt một chút, ánh mắt lộ ra vẻ kỳ dị, như có bóng kiếm vụt qua, lóe lên đủ loại lĩnh ngộ.
Cảnh giới Nhân Kiếm Hợp Nhất của hắn đang tăng vọt lên.
‘Nhân Kiếm Hợp Nhất’: 32500/100000
Vương Đằng nhìn lướt qua giao diện thuộc tính, trong lòng hơi kích động, 32500 giá trị thuộc tính, tăng lên nhiều thế.
Lần trước, trên cổ kiếm mà hắn giải ra từ quặng mỏ, hắn từng đạt được giá trị thuộc tính của ‘Nhân Kiếm Hợp Nhất’, hơn nữa còn tăng lên tới 26500 điểm.
Lúc ấy hắn đã chắc chắn rằng cảnh giới ‘Nhân Kiếm Hợp Nhất’ của mình đã vượt qua những thiên tài kiếm đạo như Lục Thiên và Vũ Vân Tiên.
Giờ nhìn thấy 32500 điểm giá trị thuộc tính thì hắn càng thêm khẳng định.
Cảnh giới ‘Nhân Kiếm Hợp Nhất’ của hắn đã xa vượt đám Lục Thiên, trừ khi họ có được cơ duyên đặc biệt, nếu không thì không bao giờ đuổi kịp hắn.
Cảnh giới này, dù là một số ít thiên tài kiếm đạo cấp Giới Chủ có khi cũng chưa chắc đã nắm giữ được.
Và như vậy, khi Vương Đằng thi triển các loại kiếm pháp, uy lực nhất định sẽ tăng đáng kể, thực lực của hắn cũng vô hình trung tăng lên một khoảng lớn.
Ầm ầm ầm!
Vương Đằng còn chưa kịp vui vẻ thì tận sâu trong tâm trí đột nhiên vang lên từng tiếng nổ đinh tai nhức óc, khiến ngay cả tiểu vũ trụ trong cơ thể Vương Đằng cũng rung lên theo.
“Hả?”
Vương Đằng không khỏi giật thót, còn chưa kịp phản ứng xem chuyện gì xảy ra, hắn lập tức đưa ý thức vào sâu trong tâm trí.
“Thì ra là mảnh nhỏ không gian!”
Ánh mắt của hắn lập tức bị một chỗ dị thường thu hút.
Tại một góc trong tâm trí hắn, một vùng không gian kỳ lạ đang chấn động, kéo theo toàn bộ tiểu vũ trụ trong cơ thể cũng rung động.
Mảnh nhỏ không gian và không gian căn nuốt, hay thậm chí không gian bên trong đôi mắt Không Gian của Vương Đằng đang cực kỳ lạ lùng, như thể chúng ở bên trong tiểu vũ trụ của cơ thể, rồi lại như độc lập bên ngoài.
Tình huống này tương tự như khi Vương Đằng phát hiện ra vũ trụ căn nguyên tồn tại.
Vũ trụ căn nguyên là tồn tại căn bản nhất, mà bên trong vũ trụ căn nguyên vẫn đang tồn tại những không gian lớn nhỏ khác nhau, giống như tồn tại phụ thuộc vào nó.
Vương Đằng không nghĩ nhiều, lập tức rót ý chí vào bên trong mảnh nhỏ không gian.
Lúc này đây, thứ đang biến đổi rõ ràng là mảnh nhỏ không gian!
Ầm ầm ầm!
Mảnh nhỏ không gian điên cuồng bành trướng, sương mù cạnh đó không ngừng quay cuồng, cuồn cuộn về phía sau, như thể có một bàn tay to đang đẩy sương mù này ra để tạo lại thiên địa.
Cảnh tượng này, không thể nghi ngờ là cực kỳ tráng lệ và lạ kỳ!
Trong mảnh nhỏ không gian, các thiếu nữ tộc Hoa Linh đều ra khỏi phòng, bay lên trên không trung, rung động nhìn bốn xung quanh.
Thực lực của các nàng cũng đã đạt tới cấp Hành Tinh, trong đó Hoa Tử đã tới cấp Hành Tinh bát giai, không còn xa cấp Hằng Tinh nữa.
Vậy nên thị lực của các nàng hoàn toàn có thể nhìn thấy tình hình mảnh nhỏ không gian cạnh đó.
“Xảy ra chuyện gì vậy, sao không gian lại lớn hơn?” Hoa Tiên Nhi nhảy nhót trên đôi chăn ngắn ngủn, đôi mắt đen nhánh lúng liếng trợn tròn xoe, cố gắng muốn thấy cảnh tượng xa hơn.
“Chắc hẳn là chú nhân đang khuếch trương độ lớn nhỏ của không gian này.” Trên khuôn mặt của Hoa Tử đầy rung động, nàng hít sâu một hơi, bình ổn trái tim mình, sau đó sờ đầu Hoa Tiên Nhi và nhẹ nhàng giải thích.
“Thế có phải nhà của chúng ta cũng lớn hơn không?” Mắt Hoa Tiên Nhi sáng lên, háo hức hỏi.
“Hẳn là... có!” Hoa Tử chần chừ gật đầu.
“Thật chứ? Thật không? Gia viên cũng chúng ta sắp to hơn!” Hoa Xương Bồ khó tin hỏi.
“Có thể biến thành rộng lớn như quê hương của chúng ta không?” Một cô gái tộc Hoa Linh khác cũng không nhịn được hỏi.
Những cô gái tộc Hoa Linh khác đều nhìn về phía Hoa Tử, đôi mắt sáng trong, tràn ngập chờ mong.
Hoa Tử nhìn vẻ mặt của mọi người, nhất thời có chút khó xử, bởi vì nàng cũng không biết.
Từ lúc được Vương Đằng mua về, quan niệm và tâm tính của các nàng đã thay đổi rất nhiều.
Ban đầu, mỗi cô gái tộc Hoa Linh đều rất sợ hãi Vương Đằng và hoàn cảnh lạ lẫm này, như khi tiếp xúc dần, các nàng phát hiện ra Vương Đằng không đáng sợ như đã tưởng, ngược lại còn rất dễ gần.
Hơn nữa, mảnh nhỏ không gian này được các nàng chăm sóc cũng dần dần trở nên phồn thịnh và tươi đẹp, theo quan sát từ trên không, quả thực giống như một chốn tiên cảnh xinh đẹp, năng lượng ngập tràn, các loại linh dược có thế thấy ở bất cứ đâu, tỏa ra mùi hương thoang thoảng.
Nơi này giống như quê hương thứ hai của các nàng vậy.
Không, phải nói là các nàng đã biến nơi đây thành ngôi nhà thứ hai của mình.
Hơn nữa, so với quê nhà ban đầu của các nàng thì nơi đây an toàn hơn, hạnh phúc hơn, không cần lo lắng bị tồn tại mạnh mẽ khác bắt đi nô dịch hoặc giết chết.
Vậy nên các nàng thật sự thích nơi đây, thật lòng hy vọng nó có thể tốt hơn.
“Nhất định có thể, chủ nhân rất lợi hại mà!” Ánh mắt Hoa Tử lướt trên từng khuôn mặt của đám chị em, cuối cùng dứt khoát gật đầu nói.
“Ừa!”
“Đúng thế, chú nhân lợi hại như vậy, nhất định có thể.”
“Đúng thế! Đúng thế!”
...
Một đám thiếu nữ tộc Hoa Linh đều gật đầu, nhảy vũ đạo xinh đẹp bên trong bụi hoa, trông hệt như tiêu nữ trong tranh.
“Lũ nhóc kia thật là...”