Xa xa, trên một gốc đại thụ màu trắng thánh khiết, một cô gái xinh đẹp đang nhìn các thiếu nữ tộc Hoa Linh, trên gương mặt bình đạm không gợn sóng vẫn không nhịn được hiện lên ý cười, khóe môi hơi nhếch lên.
Sau đó nàng ngửa đầu nhìn về phía biên giới không gian, trong mắt hiện lên tia kinh ngạc.
“Cái tên kia lại mạnh lên ư?”
Một tiếng a nhẹ nhàng vang lên trong lòng nàng.
Theo nàng thấy, rõ ràng chỉ có Vương Đằng mạnh lên mới đủ khiến mảnh nhỏ không gian này bành trướng như vậy.
Tuy đoán không sai, nhưng nàng lại không hề biết tình trạng của Vương Đằng hiện giờ tệ đến thế nào.
Nếu biết, có khi sẽ... vui lắm.
Đương nhiên, chỉ dám vui trộm trong lòng thôi, đang ở dưới mái hiên, không thể không cúi đầu mà.
Trên đại thụ, sên Hi Quang miễn cưỡng ghé vào thân cây, nhìn cô gái này và nói: “Hình như ngươi kinh ngạc lắm nhỉ? Thiên phú của hắn rất mạnh, ngay cả ta cũng chưa từng thấy thiên tài nào như hắn, đây chẳng phải là rất bình thường hay sao?”
“Ngươi có thể xuống khỏi người ta không?” Cô gái liếc xéo con sên này, khóe môi run rẩy, bất đắc dĩ nói.
Tên kia y như keo dán vậy, từ lúc đi vào không gian này và gặp được nàng thì dính vào người nàng không rời, đúng là bất lực lắm.
Tuy nàng chỉ là một thân cây, nhưng tới cảnh giới của nàng thì cảm giác không kém gì nhân loại, con tinh thú giống sên này cứ dí vào người nàng, thật sự kỳ cục lắm.
Nhưng thực lực của đối phương cao cường hơn nàng, tuy đều là cấp Giới Chủ, lại đều là tồn tại hệ Quang Minh, nhưng rõ ràng đối phương mạnh hơn nàng nhiều, nàng không làm gì được nó.
Ngoài ra còn một vấn đề khác.
Dù nàng chẳng muốn thừa nhận chút nào, nhưng lực Quang Minh mà con sên này phát ra quả thật giúp ích nàng không nhỏ.
“Tại sao lại bảo ta xuống, ta thấy ngươi khoan khoái lắm mà.” Sên Hi Quang kỳ quái nói.
“...” Cây Hàm Quang.
Khoan khoái là cớ làm sao.
Lời này nghe cứ là lạ thế nào ấy.
Bảo sao lại bị tên kia thả vào đây, thì ra đúng là cá mè một lứa.
“Hừ!”
Cây Hàm Quang khẽ hừ một tiếng, sắc mặt uy nghiêm, ánh mắt hờ hững, không thèm đôi co với sên Hi Quang nữa.
“Trạng thái này của ngươi thú vị thật đó, linh sinh ra từ thân cây lại giống như một nữ thần Quang Minh vậy.” Sên Hi Quang nói.
“...” Cây Hàm Quang hít sâu một hơi, ngực không nhịn được phập phồng.
Nó đang chế giễu nàng đó hả?
Mồm con sên này thối thật đấy, giống y hệt tên kia.
“Nè, ngươi mô phỏng võ giả Nhân tộc đúng không?” Sên Hi Quang không thấy nàng trả lời thì bám riết không tha.
“Ngươi không nói thì không ai bảo ngươi câm đâu.” Cây Hàm Quang lạnh lùng nói.
“Vậy không được, buồn bực lắm.” Sên Hi Quang nói thẳng.
“...” Cây Hàm Quang.
Bên dưới Cây Hàm Quang, một con vượn lớn thân hình cường tráng đang nằm nghỉ ngơi, nghe thấy một sên một cây nói chuyện thì không khỏi buồn cười.
Linh của Cây Hàm Quang lập tức biến mất trên thân cây, tỏ vẻ không thèm để ý đến sên Hi Quang nữa.
“Ngươi vẫn chưa trả lời câu hỏi của ta mà.” Sên Hi Quang vuốt thân của Cây Hàm Quang, to mồm hỏi.
“Ta không biết.” Cây Hàm Quang nén giận đáp.
“Sao ngươi lại không biết, ngươi đến trước cơ mà.” Sên Hi Quang không tin.
“Không tin thì thôi.” Cây Hàm Quang lạnh lùng nhả ra bốn chữ rồi không nói năng gì nữa, hoàn toàn im lặng, tâm trạng tốt đều bị mất sạch rồi, thà tu luyện cho xong.
Con sên này thích nằm trên người nàng mà, phải không?
Thế cứ nằm đó đi, vừa hay trợ giúp nàng tu hành.
“Ta vẫn muốn biết nhiều chuyện của hắn mà.” Sên Hi Quang tiếc nuối nói.
Cây Hàm Quang kiên quyết không đáp lại, con tinh thú này đúng là rất mạnh nhưng tính cách làm người ta không đỡ được, ngay thẳng như một tên ngốc, thiếu tinh ý.
Nếu Vương Đằng ở trong này, chắc chắn sẽ đánh giá ba chữ... quá đơn thuần!
Một lúc lâu sau, cuối cùng động tĩnh của mảnh nhỏ không gian cũng lắng xuống, phạm vi mở rộng gần gấp ba lần.
‘Mảnh nhỏ không gian’: 425000/100000??
“Vãi!” Vương Đằng hít sâu một hơi, cảm giác có chút khó tin: “Mảnh nhỏ không gian của ta khuếch trương gấp hơn ba lần.”
Kết quả này thật sự vượt xa dự kiến của Vương Đằng.
Rốt cuộc hắn nhặt được bao nhiêu thuộc tính mảnh nhỏ không gian mà có thể mở rộng nhiều đến như vậy?
Trong trận đại chiến kia đúng là có gây ra sụp đổ không gian trên diện rộng, xuất hiện lượng lớn thuộc tính mảnh nhỏ không gian cũng có thể hiểu được.
Nhưng có thể khiến mảnh nhỏ không gian của hắn tăng lên hơn ba lần thì cần tối chiển hơn ba trăm ngàn điểm thuộc tính mảnh nhỏ không gian, số lượng quá khổng lồ.
Ý thức của Vương Đằng lại nhảy vào trong mảnh nhỏ không gian, nhìn mảnh nhỏ không gian to như một mảnh lục địa, nhìn các thiếu nữ tộc Hoa Linh vui vẻ không thôi trong không gian, còn có những tồn tại đang bàng hoàng như Cây Hàm Quang và sên Hi Quang, trong lòng hắn không khỏi nổi lên chút mừng vui.
Trước đây hắn vẫn muốn mở rộng mảnh nhỏ không gian, nhưng không có cơ hội gặp được bong bóng thuộc tính tương ứng, mà giờ có thể mở rộng gấp hơn ba lần chỉ trong nháy mắt, trong lòng sao có thể không vui mừng.
Thật là...
Thời chưa đến thì không có ngươi một tia hy vọng nào.
Thời đã tới thì khiến ngươi mừng rỡ như điên.
Hệ thống baba quả nhiên xuất lực, Vương Đằng lập tức tặng mười hai cái like trong lòng.
Giờ đã có mảnh nhỏ không gian diện tích như vậy, có thể nói là rất nhiều lợi ích, gieo trồng linh dược có thể khuếch trương phạm vị lớn, đồng thời cũng không cần lo lắng cho bọn Thiết Giáp Viêm Hạt, Elizabeth không có chỗ để đi nữa.
Một nơi rộng rãi như vậy đủ cho chúng tha hồ vui chơi.
Đến lúc đó lại xây mấy cái ổ phù hợp cho chúng, đảm bảo chúng sống thoải mái.
Hơn nữa, giờ lại có thành viên mới gia nhập, con vượn lớn và sên Hi Quang kia đều cần có địa bàn của riêng mình.
Nếu là lúc trước, khi mảnh nhỏ không gian còn chưa mở rộng, nhiều tinh thú hùng mạnh chen chúc cùng một chỗ như vậy, chắc chắn là chật chội lắm.
Giờ thì ổn rồi, Vương Đằng cơ bản không phải lo nữa.
Bước đúng chỗ!
Cái gì là buồn ngủ đưa gối đầu, là đây chứ đâu.
Vương Đằng đang chuẩn bị thu hồi ánh mắt thì đột nhiên...
Rầm!