Bên trong mảnh nhỏ không gian lại rung chuyển, hơn nữa, tiếng động lần này còn lớn hơn lần trước.
Cây Hàm Quang, sên Hi Quang và các thiếu nữ tộc Hoa Linh cứ tưởng rằng đã xong rồi, giờ nghe thấy động tĩnh thì vô cùng ngạc nhiên.
“???” Vương Đằng cũng ngây ngẩn cả người.
Chuyện gì vậy?
Tại sao lại có động tĩnh nữa?
Chẳng lẽ sự mở rộng mảnh nhỏ không gian còn chưa kết thúc?
Trong lòng Vương Đằng tràn ngập nghi ngờ, chợt nảy ra suy nghĩ, ánh mắt lập tức đảo bên trong mảnh nhỏ không gian.
Rất nhanh, hắn đã chú ý đến một chỗ ở rìa.
Nằm ở một chỗ sát biên giới của mảnh nhỏ không gian, nơi chẳng có gì cả, chỉ có lớp sương mờ nồng nặc, mà lớp sương mù kia lần thứ hai quay cuồng dữ dội.
Vương Đằng rất lấy làm lạ kỳ, bởi vì lúc mở rộng trước đó, sương mù xung quanh mảnh nhỏ không gian đều bắt đầu dâng trào lên rồi khuếch tán ra tứ phía.
Mà lúc này đây, lại chỉ có sương mù tại một chỗ quay tít, dường như đang ấp ủ cái gì đó.
“Hể!”
Nhưng vào lúc này, trong lòng Vương Đằng đột nhiên xuất hiện một tia lĩnh ngộ.
Mảnh nhỏ vực sâu!
Đây là thuộc tính mảnh nhỏ vực sâu??!
Vương Đằng có chút bần thần, hoàn toàn không ngờ rằng mình sẽ nhặt được thuộc tính mảnh nhỏ vực sâu.
Vừa nhìn thấy hai chữ “vực sâu” là hắn nhớ ngay đến vực sâu khủng khiếp trấn áp cường giả Hắc Ám lúc trước kia.
Mà lúc này đây, Vương Đằng lại đoạt được thuộc tính mảnh nhỏ vực sâu, rõ ràng chính là sau khi vực sâu kia bị sụp đổ để lại một ít thuộc tính mảnh nhỏ.
Vực sâu là gì!
Kỳ thật, đó cũng là một không gian dị thường, chẳng qua không gian này cực kỳ bí hiểm, ẩn chưa lực cấm kỵ vô cùng mạnh mẽ, chuyên dùng để trấn áp cường giả Hắc Ám.
Trong lúc sương mù cuộn trào trong mảnh nhỏ không gian thì trong đầu Vương Đằng cũng xuất hiện một chuỗi hình ảnh vô cùng kỳ lạ, cảm ngộ của hắn vẫn chưa kết thúc.
Uỳnh!
Một tiếng nổ lớn vang lên, vang vọng trong đầu Vương Đằng, ngay sau đó có một quang ảnh hiện lên.
Đó là một vùng hư không, không rõ vì nguyên nhân gì mà đột nhiên nứt toác ra một lỗ hổng, theo sự lưu chuyển của thời gian, lỗ hổng này không ngừng mở rộng, vô số quy tắc thiên địa sinh sôi nảy nở trong đó, trở thành một loại lực cấm kỵ.
Rồi lại qua không biết bao lâu, có võ giả sảy chân vào đó, lập tức bị tiêu diệt, ngã xuống trong nháy mắt.
Thời gian trôi đi, ngày càng có nhiều võ giả phát hiện ra nơi đây, cũng nhận ra điều kỳ lạ trong đó...
Nhiều người cho rằng trong ấy có bảo vật, bèn trăm phương ngàn kế tiếp vào.
Kết quả có thể tưởng tượng, võ giả yếu kém lập tức bị tiêu diệt, võ giả mạnh hơn một chút cũng bị trấn áp không thể thoát ra, đến cùng vẫn bị tiêu biến, không thể tồn tại.
Lâu dần, rốt cuộc mọi người cũng nhận ra, ở đây vốn chẳng có bảo vật gì cả, chỉ có lực cấm kỵ đáng sợ mà thôi.
Mà đó chính là nguồn gốc của vực sâu!
Trong nháy mắt, trong đầu Vương Đằng lóe sáng lên, rốt cuộc hắn cũng hiểu nguồn gốc của vực sâu, nội tâm sững sờ.
“Đáng sợ!”
“Đáng sợ thật!”
“Trong vũ trụ quả là đâu đâu cũng nguy hiểm, ngay cả nơi cấm kỵ như thế cũng có thể sinh ra.”
Ánh mắt Vương Đằng lóe lên, nội tâm cực kỳ rung động, nếu không vì có được thuộc tính mảnh nhỏ vực sâu thì hắn gần như không thể tưởng tượng vực sâu lại được sinh ra như vậy.
Không phải do cường giả tạo nên mà vũ trụ tự nhiên sinh ra nơi khủng khiếp như thế.
Ngay cả cường giả Hắc Ám kia cũng bị trấn áp trong đó.
Tuy rằng có khóa Tù Thiên và tháp Trấn Uyên trấn giữ mới đủ khiến cường giả Hắc Ám không thể thoát ra, nhưng trước kia, những cường giả Nhân tộc chọn cách mượn lực lượng vực sâu để bào mòn cường giả Hắc Ám cũng đủ chứng minh sức mạnh của vực sâu rồi.
“Nhưng không gian kỳ lạ mạnh như thế, giờ cũng bị ta chiếm được.”
Khóe môi Vương Đằng không kiềm được điên cuồng nhếch lên, ánh mắt hắn sáng quắc nhìn chăm chú sự biến hóa của mảnh nhỏ không gian, tựa như một vị thần đang quan sát lãnh thổ của mình.
Uỳnh!
Không biết qua bao lâu, một tiếng vang lớn nổ ra, sương mù rốt cuộc cũng tản ra, sau đó, một vết nứt tối đen cực lớn xuất hiện ở rìa của mảnh nhỏ không gian.
Cảnh tượng này rất giống với cảnh tượng vừa xuất hiện trong đầu Vương Đằng, như thể tái hiện lại cảnh tưởng vực sâu được sinh ra năm đó.
Đương nhiên, vực sâu này của Vương Đằng hiển nhiên không thể so sánh với vực sâu nguyên bản được.
Vực sâu nguyên bản ngang dọc trong hư không, không biết rộng lớn nhường nào, cho dù với thị lực của cấp Bất Hủ tôn giả cũng rất khó nhìn ra giới hạn của nó.
Mà vực sâu bên trong mảnh nhỏ không gian này của Vương Đằng cùng lắm chỉ hơn một trăm nghìn km, hắn liếc mắt một cái là đủ nhìn đến cuối.
Hai cái hoàn toàn không thể so sánh với nhau.
“Đây là vực sâu đó ư!”
Vương Đằng tập trung nhìn vào vết nứt đen như mực kia, trong lòng càng tỏ ra kinh sợ.
Lúc này, hắn đã có thể cảm nhận được lực cấm kỵ đáng sợ tỏa ra từ trong đó, giờ có trấn áp một võ giả cấp Giới Chủ xuống đó cũng có thể bị mài mòn đến chết.
‘Mảnh nhỏ vực sâu’: 13500/100000??
Nhìn thoáng qua giao diện thuộc tính, Vương Đằng có chút lý giải với giá trị của ‘mảnh nhỏ vực sâu’ này.
Giống với thuộc tính ‘mảnh nhỏ không gian’, cũng có thể mở rộng vô hạn.
Chỉ riêng điểm này cũng đủ để chứng minh giá trị của ‘mảnh nhỏ vực sâu’ này rồi.
Ý tứ rất rõ ràng, chỉ cần Vương Đằng có biện pháp mở rộng, ‘mảnh nhỏ vực sâu’ này có thể rộng lớn vô hạn, cho dù là đạt với độ lớn của nguyên gốc cũng có thể.
Thậm chí... lớn nữa!
Đến lúc đó, muốn trấn áp tồn tại như cường giả Hắc Ám kia chẳng phải chuyện phút mốt hay sao?
Vương Đằng sung sướng nghĩ.
Nhưng hắn nhanh chóng lắc đầu, xa quá, muốn đạt đến trình độ đó thì lượng giá trị thuộc tính cần thiết sẽ cực kỳ khủng bố, hoàn toàn không dám tưởng tượng.
Mặt khác, Vương Đằng vẫn chưa thể lý giải được lực cấm kỵ bên trong ‘mảnh nhỏ vực sâu’ này, dù đã chiếm được giá trị thuộc tính tương ứng nhưng hắn vẫn không thể chạm vào lực lượng vô cùng huyền bí này, điều này khiến hắn càng thêm coi trọng ‘mảnh nhỏ vực sâu’ hơn.