Điều này cũng là một niềm vui không nhỏ!
Mặc dù tế đàn Hắc Ám kia hơi tốn máu, hơn nữa thật tà ác, nhưng mà ai có thể từ chối một loại thủ đoạn mạnh mẽ chứ.
Cho dù không cần, để đó làm đồ sưu tầm cũng thật sự không tệ.
Vài điều này đều là thuộc tính trước đó đã rơi xuống, còn có vài cái trước đó chưa từng rơi xuống, hiện giờ đều đã bị Vương Đằng chiếm được.
‘Tháp Trấn Uyên’ (không biết): 16000/100000 (thông thạo)
‘Minh Thần kiếm’ (không trọn vẹn – cấp Thần): 28500/50000 (thông thạo)
‘Minh Cổ chiến xa’ (không biết): 23000/100000 (thông thạo)
…
“Tháp Trấn Uyên!?” Một tia sáng kinh ngạc lóe lên trong mắt Vương Đằng, nó chắc là tòa cổ tháp kia, vốn cho rằng là cấp Thần, không ngờ lại là không rõ cấp bậc.
Theo bong bóng thuộc tính dung nhập vào trong đầu Vương Đằng, một đoạn cảm ngộ cực kỳ phức tạp lập tức hiện ra.
Một bóng sáng bảo tháp cổ xưa xuất hiện, sau đó phân giải ra thành các loại nguyên liệu, một thanh chùy luyện tạo xuất hiện, bắt đầu rèn vô số loại nguyên liệu kia…
Cả quá trình phức tạp đến mức tận cùng.
Dù sao là một tòa tháp, thứ dính dáng đến có rất nhiều.
Hơn nữa còn phải minh khắc các loại phù văn viễn cổ huyền ảo, trải rộng khắp thân tòa tháp, thật sự không phải một người có thể hoàn thành được.
Vương Đằng từng có kinh nghiệm xây dựng tháp Cửu Bảo Phù Đồ, biết rõ độ khó khăn trong đó.
Cho dù tháp Cửu Bảo Phù Đồ chỉ là một tòa tháp tinh thần, nhưng về cấu tạo cơ bản lại giống nhau.
Hơn nữa trình độ phức tạp của hai tòa tháp này gần như tương đương nhau.
Nói đi cũng phải nói lại, lúc trước rèn ra tòa cổ tháp này đã tập hợp đầy đủ vô số tồn tại cấp Thần của tổng bộ liên minh Phó Chức Nghiệp, cùng chung tay xây dựng thành.
Thậm chí còn có cả tồn tại vượt trên cả cấp Thần ra tay minh khắc phù văn viễn cổ.
Nhưng niên đại của tòa cổ tháp này vô cùng xa xưa, có lẽ những người rèn ra nó lúc trước có vài người đã ngã xuống, có thể một lần nữa rèn ra một tòa cổ tháp giống như vậy hay không đều là vấn đề.
Nói cách khác, tòa cổ tháp này đoán chừng đã là một phiên bản giới hạn duy nhất tồn tại trên thế gian.
Về phần tác dụng của tháp Trấn Uyên này, chủ yếu nhất đó là… lực trấn phong!
Nếu như thúc đẩy toàn bộ sức mạnh của nó, đủ để trấn phong một tồn tại cấp Chân Thần.
Mặt khác độ mạnh yếu của lực trấn phong này cũng có một chút liên quan đến độ mạnh yếu của người thúc đẩy, người khống chế tháp Trấn Uyên trong tay càng mạnh, vậy lực trấn phong này càng mạnh.
Nếu như do mấy vị cấp Chân Thần đồng thời khống chế tháp Trấn Uyên, thậm chí còn có thể trấn phong cả tồn tại trên cấp Chân Thần.
Vương Đằng đột nhiên nghĩ đến trước đó tòa cổ tháp này đã dùng để trấn áp cường giả Hắc Ám khủng bố kia, tuy rằng còn có khóa Tù Thiên và sức mạnh của vực sâu cùng trấn áp, nhưng như vậy đã đủ để nói lên độ mạnh mẽ của tháp Trấn Uyên này.
Trừ đó ra, tháp Trấn Uyên còn có một năng lực mở ra hành lang không gian.
Năng lực này khiến cho Vương Đằng nghĩ đến tình hình lúc đại chiến, tháp Trấn Uyên thật sự đã từng mở ra một hành lang không gian.
Nói một cách tương đối, Vương Đằng không hề coi trọng năng lực này, bởi vì bản thân hắn có được thiên phú Không Gian, hoàn toàn có đầy đủ năng lực mở ra hành lang không gian, không cần mượn dùng tháp Trấn Uyên.
Thật ra mặc dù hắn nhận được thuộc tính của tòa cổ tháp này, cũng không nghĩ đến bản thân có thể rèn ra nó, dù sao quá mức phức tạp, nguyên liệu cũng vô cùng hiếm thấy, độ khó thật sự quá lớn, không cần thiết đi làm việc cố sức không thu được kết quả tốt kia.
Nhận được loại thuộc tính này, chẳng qua vì gia tăng thêm một chút nội tình cho hắn mà thôi.
Tiếp theo thuộc tính này…
“Minh Thần kiếm!” Vương Đằng hơi sửng sốt, trong lòng đột nhiên có một cảm ngộ quen thuộc, giống như đã từng gặp được ở nơi nào đó. Hắn đột nhiên mở to mắt ra, hỏi Viên Cổn Cổn: “Ngươi có từng nghe nói đến Minh Thần kiếm chưa?”
“Minh Thần kiếm?” Viên Cổn Cổn thấy hắn lại đột nhiên mở to mắt, hơi kinh ngạc, nhưng sau khi nghe được câu hỏi của hắn, lập tức đã phục hồi tinh thần lại. Nó nhíu mày, ngẫm nghĩ một chút, nói: “Chẳng phải bên trong học viện tinh không thứ 7 có bán một thanh chiến kiếm cấp Thần sao?”
“Học viện tinh không!” Ánh mắt Vương Đằng lóe lên, lập tức nghĩ ra, hình như đúng là thứ đã từng gặp được ở trong Tàng Bảo các của học viện tinh không.
“Sao ngươi lại đột nhiên hỏi thứ này?” Viên Cổn Cổn tò mò hỏi.
“Không có gì.” Vương Đằng lại một lần nữa nhắm mắt lại.
“Đù má, mượn cối xay giết lừa cũng không cần giết như vậy chứ.” Sắc mặt của Viên Cổn Cổn lập tức đen thui, buồn bực đến cực hạn.
Vương Đằng không để ý đến nó, hắn nhìn về phía thuộc tính ‘Minh Thần kiếm’ kia, một đoạn cảm ngộ hiện lên ở trong đầu hắn.
Đó là một thanh chiến kiếm cổ xưa, mặt ngoài trải rộng đường vân màu tím đậm, tản ra khí tức quỷ dị và hắc ám, giống như ma vật thức tỉnh từ thời đại viễn cổ, vô cùng đáng sợ.
Ngay sau đó, thanh cổ kiếm Hắc Ám này đã hóa thành từng tia sáng, phân giải ra, biến thành từng loại nguyên liệu, rèn lại một lần nữa, tiến hành minh khắc phù văn vân vân…
Vương Đằng nhận được cảm ngộ tương ứng, dần dần nắm giữ phương pháp luyện tạo ‘Minh Thần kiếm’ này, tia sáng kỳ dị nổi lên trong mắt.
Giống như ‘Tháp Trấn Uyên’ kia, ‘Minh Thần kiếm’ này cũng là một vật vô cùng cổ xưa, là tồn tại cực kỳ lâu đời.
Hơn nữa nó chính là thần khí đặc biệt của tộc Minh Thần, có được địa vị không phải tầm thường ở trong tộc Minh Thần, chỉ có cường giả đã ngoài cấp Thần của tộc Minh Thần mới có tư cách sử dụng nó.
Do đó hiện giờ người biết được rèn ‘Minh Thần kiếm’ này như thế nào có thể nói đã ít lại càng ít.
Một điểm quan trọng nhất là phương pháp luyện tạo của Minh Thần kiếm hết sức đặc thù, nguyên liệu cũng hiếm có đến cực hạn, nghe đồn được rèn từ xương sống của Minh Thần mà thành.