Minh Cổ chiến xa kia có được thủ đoạn công kích mạnh mẽ, nếu như rót đủ năng lượng mạnh mẽ vào trong đó thì sẽ đủ để bộc phát ra uy lực kinh khủng ở trên cấp Chân Thần.
Chuyện này thật sự khủng bố!
Thủ đoạn tấn công như vậy, chỉ sợ kể cả phi thuyền cấp Chân Thần đều không thể so sánh.
Lại nói Vương Đằng đều chưa từng nhìn thấy phi thuyền cấp Chân Thần, hiện giờ lại gặp được cỗ xe khủng bố của cường giả Hắc Ám, coi như tăng thêm kiến thức.
Thật tốt, về sau có thể đi ra ngoài khoác lác với người.
Vương Đằng thầm nghĩ trong lòng.
“Xem ra đại chiến về sau đó có ảnh hưởng rất lớn, bằng không sẽ không rơi xuống nhiều giá trị thuộc tính như vậy.” Vương Đằng đột nhiên lại sờ cằm, trong lòng âm thầm suy nghĩ.
Hắn vô cùng kinh ngạc, cường giả vượt qua dòng chảy thời không kia rốt cuộc mạnh bao nhiêu?
Chẳng lẽ thật sự trấn áp được cường giả Hắc Ám này sao?
Bằng không làm sao có thể rơi xuống những bong bóng thuộc tính này được.
Vừa nghĩ đến khả năng kia, Vương Đằng đã cảm thấy nhiệt huyết hơi sôi trào.
Quá trâu bò!
Nhưng rất nhanh hắn đã không vui vẻ nổi.
Tuy rằng những thuộc tính này đều thật quý giá, cũng thật hiếm thấy, nhưng hoàn toàn chính là bởi vì quá quý giá rất hiếm thấy, hắn vốn không thể rèn ra được, ít nhiều gì có phần gân gà.
Ngay khi Vương Đằng định thu hồi ánh mắt, một thuộc tính không hề có gì thu hút đột nhiên dẫn đến sự chú ý của hắn.
‘Hư Không ấn (giả)’ (cấp Thánh): 5500/10000 (thông thạo)
“Hư Không ấn? Còn thêm một chữ giả nữa?” Vương Đằng hơi sửng sốt, ánh mắt lộ vẻ kinh ngạc.
Theo tâm niệm của hắn vừa động, một đoạn cảm ngộ theo đó dũng mãnh tiến vào trong đầu hắn.
Một bóng sáng hiện ra, lại là một cái ấn, trên đỉnh cái ấn điêu khắc một con dị thú, dáng vẻ kỳ lạ, có một cảm giác vặn vẹo, chỉ nhìn từ vẻ bề ngoài khiến cho không ai có thể chân chính hiểu biết rõ dáng vẻ cụ thể của nó.
Sau đó cái ấn này hóa thành tia sáng tản ra, biến thành các loại nguyên liệu, rèn lại một lần nữa, minh khắc phù văn lại một lần nữa…
“Thánh khí Không Gian!!!”
Vương Đằng nhanh chóng hấp thu xong cảm ngộ này, không khỏi mừng rỡ trong lòng.
Hóa ra cái ấn này đúng là thánh khí Không Gian trước đó nguyên lão Bias đã sử dụng, chẳng qua sau đó bị hủy, khiến cho người ta tiếc hận.
Hiện giờ tốt rồi, Vương Đằng chiếm được phương pháp luyện tạo tương ứng, chỉ cần tìm được nguyên liệu cần có là có thể một lần nữa rèn ra.
So sánh với các loại thần khí trước đó, thậm chí là đồ vật ở trên cấp Thần, thánh khí này không thể nghi ngờ càng phù hợp với trình độ của Vương Đằng hiện giờ.
Lấy trình độ luyện tạo và phù văn đạt đến cấp Thánh của hắn, cộng thêm thiên phú Không Gian là có khả năng rèn ra thánh khí Không Gian này.
Không có ai càng thích hợp hơn hắn.
Vương Đằng không khỏi mừng rỡ, toàn bộ buồn bực mới vừa rồi đã tiêu tán hết không còn.
Điều này chính là thứ tốt!
Nếu như chỉ là thánh khí phổ thông, hắn sẽ không vui vẻ như vậy, nhưng điều này là thánh khí Không Gian cực kỳ hiếm thấy, có được uy lực tương đối mạnh mẽ, người bình thường vốn không chiếm được.
Cũng chỉ có tồn tại giống như nguyên lão Bias, dưới cơ duyên vừa khéo mới chiếm được một thánh khí Không Gian, có thể thấy được một thánh khí Không Gian khó có được bao nhiêu.
Đồng thời Vương Đằng cũng đã biết, ‘Hư Không ấn (giả)’ này không phải là Hư Không ấn chân chính, mà là một món hàng giả, nếu như là Hư Không ấn chân chính, có thể đạt đến trên cấp Thần.
Hơn nữa Hư Không ấn chân chính là do tinh hạch và tinh cốt của Hư Không thú – cự thú Tinh Không rèn thành, vô cùng kỳ lạ và hiếm thấy, độc nhất vô nhị.
Hư Không thú là một cự thú Tinh Không loại Không Gian, hàng năm lượn lờ trong hư không, tung tích không rõ ràng, cho dù ở cả vũ trụ đều không tìm được mấy con.
Chủ yếu nhất chính là chúng nó có được thiên phú Không Gian, một khi bị người phát hiện sẽ lợi dụng lực Không Gian của bản thân để bỏ chạy, người khác vốn không bắt được nó.
Do đó Hư Không ấn chân chính, có thể có được một khối đã không dễ dàng gì.
Nhưng mà mặc dù chỉ là một món hàng giả cũng vô cùng khó lường, bởi thế nên Vương Đằng không hề thất vọng chút nào, ngược lại càng thêm vui vẻ.
“Phù!”
Vương Đằng thở phào một hơi, vui sướng trong lòng dần dần bình ổn xuống, ánh mắt hơi chớp động, tâm niệm tiếp tục quét lên trên giao diện thuộc tính.
Thần khí chi hồn!
Một thuộc tính đột nhiên đập vào trong mắt Vương Đằng.
‘Thần khí chi hồn’ này là lực lượng thần hồn của thần khí rơi xuống, trước đó hắn đã từng nhặt được, Ám Ảnh kiếm và lò Cửu Long Lôi Nhạc gần như đều thèm thuồng đến khóc.
‘Thần khí chi hồn’: 53
“53 điểm giá trị thuộc tính, ta nhớ trước đó hình như mới 14 điểm!” Ánh mắt Vương Đằng lóe lên, trong lòng hồi tưởng lại trước đó số lượng thuộc tính mình đã nhặt được.
Từ 14 điểm tăng lên đến 53 điểm, tăng lên không hề nhỏ.
Thần khí chi hồn này vẫn vô cùng có ích, nhìn xem phản ứng của Ám Ảnh kiếm, lò Cửu Long Lôi Nhạc đã biết có lẽ thứ này có chỗ tốt rất lớn cho chúng nó.
Đừng thấy chỉ có vài chục điểm giá trị thuộc tính, trên thực tế tác dụng vô cùng không nhỏ.
Nhưng về sau muốn nhặt được loại thuộc tính này đoán chừng không dễ dàng gì, dù sao thần khí không thông thường, không giống như lần này, từng món xuất hiện, khiến lòng người kinh hãi.
Do đó vẫn nên dùng tiết kiệm tương đối tốt.
Vương Đằng đã nghĩ xong nên sắp xếp hợp lý cho thuộc tính ‘Thần khí chi hồn’ này như thế nào.
Loại không phối hợp giống như Ám Ảnh kiếm, mỗi một lần dùng lại cho 1 điểm thuộc tính là được, phải treo ngược khẩu vị nó lên thật đầy đủ.
Như vậy nó mới có thể ra sức làm việc.
Bằng không nó đều không hề coi trọng chủ nhân này.
Không đúng… đù má nó còn chưa nhận chủ đâu.
Không cần phải nói, thuộc tính này phải khấu trừ một chút nữa, dùng hai lần… không, dùng ba lần cho 1 điểm thuộc tính.
Cứ làm như vậy!