Đường cong kinh người kia đủ để cho các đàn ông đều không khống chế được, huống hồ trang phục trên người những kẻ hầu này thật sự… hết sức mát mẻ!
Vương Đằng thật sự lo lắng bọn họ sẽ bị cảm lạnh.
“Ngươi tên là gì?”
Rảnh rỗi buồn tẻ, Vương Đằng nhàn nhạt hỏi một câu, muốn nhận được một ít tin tức có ích từ trong miệng những kẻ hầu loài Hỗn Huyết này.
Đừng thấy bọn họ chỉ là kẻ hầu, nhưng trên thực tế chuyện biết được có lẽ còn nhiều hơn loài Hắc Ám bình thường bên ngoài.
Có câu nói trước cửa tể tướng quan cửu phẩm, mặc dù những loài Hỗn Huyết này là tôi tớ thấp kém nhất, nhưng nếu như thả ra, cũng đủ để cho một vài loài Hắc Ám cấp thấp cung kính đối đãi.
Đương nhiên, điều kiện đầu tiên là bọn họ vẫn là tôi tớ của Giáp Karl.
Nếu như không phải, vậy thật sự không là gì cả.
“Thưa đại nhân, ta tên Vera.” Giống cái loài Hỗn Huyết hơi nghiêng người, trả lời.
“Vera!” Vương Đằng lẩm bẩm một câu trong lòng, gật đầu hỏi: “Ngươi đến đây đã bao lâu?”
“Mới vừa ba tháng.” Vera nói xong, một giọng nói đột nhiên vang lên trong tai Vương Đằng: “Đại nhân có thể yên tâm, Giáp Karl đại nhân còn chưa sủng hạnh ta.”
“…” Vương Đằng tỏ vẻ cổ quái.
Hầu gái này định ăn vụng sao?
Đi theo Giáp Karl con trai thành chủ này không phải tốt sao?
Hắn không tin, mình một loài Hắc Ám tộc Ma Giáp đột nhiên hiện ra, còn không biết chi tiết, giống cái loài Hỗn Huyết này sẽ coi trọng hắn?
Đều là tộc Ma Giáp, dáng vẻ của hắn hiện giờ và dáng vẻ của Giáp Karl, kể cả hắn đều không nhận ra rốt cuộc ai đẹp ai xấu.
Mặt mù!
Đây là sự thật!
Ở trong mắt Vương Đằng, những loài Hắc Ám tộc Ma Giáp này vốn đều có dáng dấp giống nhau.
Vera thấy mình đã nói đến mức độ này rồi mà Vương Đằng không hề có biểu hiện gì, không khỏi câm nín trong lòng.
Loài Hắc Ám tộc Ma Giáp này rốt cuộc có chuyện gì vậy?
Chẳng lẽ nó không phải là loài Hắc Ám giống với Giáp Karl đồ con ông cháu cha háo sắc kia?
Nhưng mà không đúng, lời trước đó Giáp Karl đã nói với loài Hắc Ám tộc Ma Giáp này lại không hề gạt các nàng, nàng nghe thấy rõ ràng, loài Hắc Ám tộc Ma Giáp này tuyệt đối không phải là thứ tốt đẹp gì.
“Ngươi có biết Tàng Thư các của thanh phố Hắc Giáp ở đâu không?” Vương Đằng hỏi.
“Biết rõ.” Vera hơi kinh ngạc, nhưng vẫn lập tức gật đầu, nói: “Ta có thể dẫn đại nhân đi qua.”
“Ngươi có thể rời khỏi nơi đây?” Vương Đằng kinh ngạc hỏi.
“Chỉ cần đại nhân cho phép, ta có thể rời đi.” Vera cười nói.
Vương Đằng như có đăm chiêu gật đầu, nhìn thoáng qua giống cái loài Hỗn Huyết trước mắt này.
“Đại nhân, đã đến, căn phòng khách này là phòng khách xa hoa nhất trong pháo đài, mời ngươi.” Giống cái loài Hỗn Huyết dẫn Vương Đằng đến trước cửa một phòng khách, sau đó lấy một tấm lệnh bài mở cửa ra, ra dấu tay mời Vương Đằng.
Vương Đằng gật đầu, nhận lấy lệnh bài đưa đến trong tay, đi vào bên trong, nhìn quanh một vòng, thấy trong phòng vô cùng xa hoa, không khỏi tương đối vừa lòng, xem ra Giáp Karl này đối với ân nhân là hắn coi như nhiệt tình.
Sau đó hắn nhìn thoáng qua hầu gái ở ngoài cửa, ánh mắt đảo qua từng người, cuối cùng dừng lại trên người Vera, nói: “Ngươi tiến vào, những người khác lui ra đi.”
“Dạ!” Một tia sáng lóe lên trong mắt Vera, khóe miệng hơi nhếch lên, gật đầu đáp.
Những hầu gái khác không hề nói gì, nhưng khi rời đi, trên mặt đều lộ ra vẻ trào phúng.
Bọn nó cho rằng Vera này thật sự hơi ngu xuẩn, bày đặt Giáp Karl thiếu gia không cần, lại đi leo lên loài Hắc Ám tộc Ma Giáp không biết chui ra từ đâu này, thật sự ngu xuẩn đến tận nhà.
“Đóng cửa!” Vương Đằng ngồi trên sofa bằng da ở trong phòng khách, thản nhiên nói.
Không biết Vera nghĩ đến cái gì, trên khuôn mặt cười xinh đẹp kia lại ửng đỏ lên, khóe miệng nở nụ cười quyến rũ, đóng cửa phòng lại, sau đó đi về phía Vương Đằng.
Vương Đằng không nói gì, chỉ nhìn nó như vậy.
Vera đong đưa thân thể mềm mại với đường cong kinh người đi đến, sau đó lại lập tức ngồi lên trên đùi Vương Đằng, một cảm giác mềm mại lập tức từ trên áo giáp truyền vào trong thân thể Vương Đằng.
Tuy rằng cách một tầng, nhưng áo giáp này là do nguyên lực của hắn ngưng tụ thành, về xúc cảm không có khác biệt lớn.
“Shh!”
Vương Đằng lập tức hít vào một hơi.
Thân hình của giống cái loài Hỗn Huyết này thật sự mềm mại.
Quả nhiên là vưu vật!
“Đại nhân!” Vera mang nụ cười quyến rũ ở trên mặt, đôi mắt đẹp giống như có thể câu dẫn tâm thần của người ta ra, đắm đuối đưa tình nhìn Vương Đằng.
Vương Đằng không nói gì, một tay đột nhiên lần lên chỗ nào đó trên thân nó, nhẹ nhàng xoa nắn, có tiện nghi không chiếm là vương bát đản, huống hồ còn là tự mình đưa đến cửa.
Vừa cảm nhận mềm mại trong tay, vừa hỏi: “Nói cho ta biết tình huống của thành phố Hắc Giáp này.”
“Ưm ~” Gương mặt của Vera đã hoàn toàn đỏ bừng, toàn bộ thân hình đều mềm nhũn dựa vào trong lòng Vương Đằng, giống như mất đi khí lực toàn thân, một tiếng rên rỉ cực kỳ mê người phát ra từ trong lỗ mũi, hơi thở hổn hển, hơi thở ấm áp lập tức phả lên trên mặt Vương Đằng, nếu như đổi thành người đàn ông khác, đoán chừng giờ phút này đã không chịu nổi muốn cướp cò rồi.
Nhưng hai mắt của Vương Đằng lại rất bình tĩnh, tuy rằng tay không nhàn rỗi, tiện nghi nên chiếm vẫn chiếm, không hề lãng phí.
“Đại ~ nhân ~” Vera hòa hoãn hồi lâu, giống như mới khôi phục lại một chút khí lực, trong miệng thốt ra một tiếng ngọt ngấy đến khiến cho toàn thân người ta mềm nhũn ra, nói: “Thời khắc tốt đẹp như vậy, ngươi lại cứ chỉ hỏi chuyện ta là sao chứ hả?”
“Bằng không muốn làm gì đây?” Trong giọng nói của Vương Đằng mang theo ý cười, trên tay đột nhiên dùng sức, bóp mềm mại kia biến hình.
“A!” Một tiếng kêu kinh hãi truyền ra từ trong miệng Vera, cắn môi, u oán liếc xéo Vương Đằng: “Chẳng lẽ ta không đẹp sao?”
“Đẹp, rất đẹp!” Vương Đằng cười hề hề nói: “Nhưng ngươi muốn ta làm cái gì?”
“Đại nhân ngươi thật hư mà, biết rõ còn cố hỏi.” Vera nhẹ nhàng vỗ Vương Đằng, nũng nịu nói.