Võ Đạo Toàn Thuộc Tính (Bản Dịch)

Chương 3572 - Chương 3572. Thành Phố Hắc Giáp! Trình Độ Phát Triển Khoa Học Kỹ Thuật Của Loài Hắc Ám! Vera! (5)

Chương 3572. Thành phố Hắc Giáp! Trình độ phát triển khoa học kỹ thuật của loài Hắc Ám! Vera! (5)
Chương 3572. Thành phố Hắc Giáp! Trình độ phát triển khoa học kỹ thuật của loài Hắc Ám! Vera! (5)

“Nhưng mà ta thật sự không hiểu ngươi đang nói cái gì cả, nếu không ngươi làm mẫu cho ta một chút.” Vương Đằng trêu tức nói.

“Vậy để cho ta đến hầu hạ đại nhân.” Vera yêu kiều liếc xéo Vương Đằng, cho rằng hắn thích kiểu này, thân thể mềm mại trượt xuống, giống như một người phụ nữ xinh đẹp quyến rũ, quỳ gối ở trước mặt Vương Đằng.

Vương Đằng chìa một bàn tay ra, đặt ở trên đầu nó, rồi sau đó khẽ trượt xuống.

Vera cho rằng cuối cùng hắn đã có động tác, cười lạnh trong lòng, tràn ngập khinh thường, nhưng trên mặt vẫn tỏ ra thẹn thùng vô hạn, ngẩng đầu đắm đuối đưa tình nhìn Vương Đằng, trong đôi mắt đẹp đột nhiên có tia sáng màu đỏ sậm quỷ dị lóe lên.

“Chơi thích không?”

Vương Đằng tỏ vẻ vô cảm, bàn tay kia trượt khỏi trên mặt Vera rơi lên trên cổ nó, nhẹ nhàng vuốt ve.

“Đại nhân ngươi nói cái gì? Sao ta nghe không hiểu.” Vẻ mặt Vera cứng đờ, giống như đã nhận ra cái gì, trong lòng đột nhiên lộp bộp.

Vương Đằng lạnh lùng cười, bàn tay đột nhiên dùng lực, đã bóp chặt yết hầu của nàng.

“Ặc!”

Sắc mặt của Vera lập tức trở nên tái nhợt, không thể hô hấp, hai tay túm chặt lấy cánh tay của Vương Đằng, định giãy giụa, nhưng ở trước mặt sức mạnh của Vương Đằng, dù thế nào đều không thể lay động.

“Ngươi chỉ là một cấp Ma Hoàng hạ vị, làm sao có thể giấu giếm được ánh mắt của ta chứ.” Vương Đằng thản nhiên nói.

“Ặc ặc…” Vera giãy giụa không ngừng, hai cái đùi thon dài nở nang liên tục đạp đá lung tung, đồng tử trong mắt kịch liệt co rút lại, hai mắt đã bắt đầu trở nên trắng dã, đã không thể hô hấp.

Bàn tay của Vương Đằng chẳng những bóp chặt yết hầu của nàng, càng phong tỏa nguyên lực trong cơ thể của nàng, khiến cho nàng không thể phản kháng lại.

Bằng không một loài Hỗn Huyết cấp Ma Hoàng hạ vị cũng không dễ dàng bắt bí như vậy.

Thực lực của Vương Đằng hiện giờ chỉ có thể phát huy ra trình độ cấp Vũ Trụ sơ kỳ, nhưng nếu như cộng thêm niệm lực tinh thần cũng có thể phát huy đến cấp Vũ Trụ sơ kỳ, đối phó với một tồn tại cấp Ma Hoàng hạ vị vẫn dư dả.

Một lát sau, mắt thấy giống cái loài Hỗn Huyết trước mặt đã không thể chống đỡ được, Vương Đằng mới chậm rãi buông tay ra.

“Khụ khụ khụ…”

Thân hình của Vera trượt xuống dưới đất, ôm lấy yết hầu của mình, ho kịch liệt lên, sắc mặt đỏ bừng, ánh mắt kinh hãi nhìn Vương Đằng, không nhịn được dùng cả tay chân thùi lùi về sau.

Ở trong mắt nó, Vương Đằng đã hóa thành một ác ma đáng sợ, chứ không còn là một loài Hắc Ám cấp Ma Hoàng hạ vị đơn giản nữa.

Vốn cho rằng là việc dễ như trở bàn tay.

Dù sao thủ đoạn mê hoặc kia của nó, trước kia khi đối phó với tồn tại cấp Ma Hoàng hại vị gần như chưa một lần không thuận lợi.

Kết quả không ngờ lại đá phải tấm ván sắt.

Giờ này phút này, Vera thật sự đã có lòng muốn khóc.

Nó không nên ra tay gấp gáp như vậy, có lẽ lại quan sát thêm rồi tính.

Nếu không phải bởi vì ở lại bên trong pháo đài của Giáp Karl quá lâu, vẫn luôn không đợi được cơ hội ra tay, hơn nữa khó khăn lắm mới xuất hiện một cửa đột phá, nó chắc chắn sẽ không tùy tiện ra tay như vậy.

Chỉ có thể nói thuật che giấu của Vương Đằng thật sự cao minh, thoạt nhìn giống như là một loài Hắc Ám cấp Ma Hoàng hạ vị, không ai nhận ra nổi hắn rốt cuộc kinh khủng cỡ nào.

“Đến đây!”

Vương Đằng dựa nghiêng trên ghế sa loan, thản nhiên nói không cho phép nghi ngờ.

“Đại… đại nhân.” Vera kinh hãi nhìn Vương Đằng, suy nghĩ điên cuồng chuyển động, tự hỏi nên làm thế nào để lừa dối qua cửa được, trên mặt nở nụ cười cứng đờ, bò về phía Vương Đằng, uất ức nói: “Đại nhân, ngươi thật sự hù dọa đến ta.”

“Đừng lại thử mưu toan dùng phương thức này để mê hoặc ta, chẳng giấu gì ngươi, những thủ đoạn này của ngươi đều là ta dùng còn thừa lại.” Vương Đằng chìa tay, đặt lên trên đầu Vera, xoa đầu nó giống như xoa đầu một con Husky, nhàn nhạt nói.

“…” Sắc mặt Vera cứng đờ, khóe mắt không nhịn được run rẩy, cảm thấy mình đang phải nhận lấy sỉ nhục cực hạn.

Loài Hắc Ám tộc Ma Giáp trước mắt này rốt cuộc là hoa tuyệt thế gì vậy, người đẹp như nàng bày ra đó không chơi, lại đi xoa đầu nàng.

Kẻ này có đam mê đặc thù gì?

“Nào, thừa dịp tâm tình của ta không tệ, nói cho ta ngươi là ai, tại sao muốn sử dụng mị hoặc với ta?” Vương Đằng hỏi.

Đồng tử trong mắt Vera co rụt lại, trong lòng không ngừng trầm xuống, cuối cùng nàng đã xác định được mình bị lộ, nhìn vẻ mặt trêu tức kia của Vương Đằng, dứt khoát bỏ qua giãy giụa, kiên quyết nói: “Ngươi giết ta đi, ta sẽ không nói cho ngươi biết.”

“Hả? Có cốt khí như vậy!” Vương Đằng kinh ngạc nhìn nàng.

Mới vừa rồi nó còn có vẻ sợ phải chết, hiện giờ lại đã trở nên kiên quyết lên.

Vương Đằng tương đối hăng hái quan sát Vera, nhìn đến mức đối phương chột dạ không thôi.

“Ngươi nhìn cái gì, muốn chém giết muốn róc thịt tùy ngươi, nếu như ta nhíu mày một cái, cái tên Vera này sẽ viết ngược lại.”

Vera trừng mắt lạnh lùng, lại sinh ra một chút đanh đá chua ngoa, không hề còn một chút quyến rũ với mềm mại nào như trước đó.

Đây là… ngả bài?

Không ra vẻ nữa?

Vương Đằng cười hề hề quan sát đối phương, nó tương đối thú vị, không hề giống với các cô gái trước kia hắn từng gặp, có thể thu phóng tự nhiên, đổi sắc mặt như vậy, coi như là một nhân tài.

Cho dù phụ nữ hay thay đổi, lại cũng không có mấy người có thể thản nhiên đối mặt với sống chết như nó.

Có lẽ đây mới là bộ mặt thật của nó hả?

Vương Đằng thầm suy đoán trong lòng.

Trong mắt hắn, nó không giống như một người hầu, ngược lại giống như một nhân vật mạnh mẽ quanh năm trà trộn phố phường, do đó quyến rũ hấp dẫn trước đó khả năng chính là thủ đoạn thường ngày của nó.

Phụ nữ kiểu như vậy quen dùng thủ đoạn thế này để bảo vệ mình.

Cho dù Vương Đằng vẫn mang mặt cười, nhưng bởi vì mũ giáp bao trùm, cho nên ở trong mắt Vera, khuôn mặt của hắn vẫn vô cùng lạnh lùng, khiến cho người ta không nhìn thấu.

Hết chương 3572.
Bình Luận (0)
Comment