Võ Đạo Toàn Thuộc Tính (Bản Dịch)

Chương 3590 - Chương 3590. Lĩnh Vực Đôi Mắt Tà Ma! Hoà Nhau? Lời Mời Buổi Đêm!

Chương 3590. Lĩnh vực đôi mắt Tà Ma! Hoà nhau? Lời mời buổi đêm!
Chương 3590. Lĩnh vực đôi mắt Tà Ma! Hoà nhau? Lời mời buổi đêm!

Các loài Hắc Ám vốn đã chuẩn bị rời đi bỗng dừng bước, dồn dập nhìn qua bên Vương Đằng, ánh mắt lộ ra vẻ kinh ngạc.

“Giáp Đằng Ưng? Đây là ai? Nicola thế mà chủ động đưa ra lời khiêu chiến với đối phương?”

“Người bên cạnh nó hình như là con trai thành chủ, Giáp Karl!”

“Giáp Karl, có thể ngồi cùng Giáp Karl, xem ra thân phận của Giáp Đằng Ưng này cũng không đơn giản.”

“Hứ, Giáp Karl chẳng qua chỉ là đứa con thứ một trăm ba mươi tám của thành chủ thôi, căn bản không được coi trọng, ở chung với nó cũng không chứng minh được gì.”

“Nói cùng phải, Giáp Karl tên đó bình thường không có gì đặc sắc mà.”

...

Từng tiếng nghị luận truyền vào trong tai Vương Đằng, làm vẻ mặt hắn không khỏi hơi cổ quái, không nhịn được nhìn qua Giáp Karl bên cạnh, ngay cả lời mời khiêu chiến của Nicola đều bỏ sang một bên.

Sắc mặt Giáp Karl không ngừng biến ảo, lộ ra vẻ cực kỳ khó coi.

Đệt cmn bình thường không có gì đặc sắc!

“Giáp Đằng Ưng thiếu gia, ngươi không có hứng thú gì với thiếp thân sao?” Ánh mắt Nicola hơi lóe lên, nhìn chăm chăm Vương Đằng, trên khuôn mặt xinh đẹp lộ ra một nụ cười quyến rũ.

Nó muốn xem mùi hương ngửi được vừa rồi có phải thật sự bay ra từ trên người Giáp Đằng Ưng này hay không.

Mùi của đồng tộc!

Thật kì quái, trên người một tộc Ma Giáp sao lại có thể ngửi thấy mùi đồng tộc, không làm rõ chuyện này, sợ rằng nó sẽ luôn ghim chuyện này.

Ánh mắt Vương Đằng rơi vào trên võ đài, giao nhau với ánh mắt của Nicola, hơi trầm mặc một thoáng, đột nhiên hờ hững cười nói: “Ta cũng không muốn quỳ xuống liếm giày ngươi.”

Nicola không khỏi ngây người, không nghĩ tới Giáp Đằng Ưng này sẽ dễ dàng nhận hèn như vậy, thật khiến người ta ngoài ý muốn.

Những loài Hắc Ám khác xung quang cũng sửng sốt một hồi, ngay sau đó bộc phát ra một trận cười vang.

“Ha ha ha, xem ra tên này vẫn là tự biết mình, không dám đáp ứng lời khiêu chiến của Nicola.”

“Ha ha, phế vật, bạn của Giáp Karl này quả thực giống Giáp Karl y đúc.”

“Không có tiền đồ, ngay cả khiêu chiến cũng không dám đồng ý.”

...

Một đám loài Hắc Ám đủ loại châm chọc, tràn đầy khinh thường với Vương Đằng, bọn chúng ít nhất không sợ khiêu chiến, còn tên này ngay cả khiêu chiến cũng không dám đồng ý, thực sự rất mất mặt.

Giáp Karl muốn nói lại thôi, mặc dù biết đây là lựa chọn sáng suốt nhất, nhưng trực tiếp từ chối trước mặt nhiều người như vậy, quả thật hơi mất mặt.

Huống chi loài Hắc Ám xung quanh còn nói luôn có nó, quả thực làm trên mặt nó không còn chút ánh sáng.

Nhưng đây rốt cuộc là lựa chọn của chính Giáp Đằng Ưng, nó do dự một lát, cuối cùng vẫn không nói thêm gì nữa.

“Ha ha!”

Đột nhiên, một tiếng cười khẽ khinh miệt từ cửa chắn cách đó không xa truyền ra.

“Giáp Karl, ta đã sớm nói, không muốn kết bạn với những tên có cũng như không, lung tung lộn xộn thế này, ngươi lại khăng khăng không tin, hiện tại mất mặt rồi đấy.”

Giáp Karl nghe vậy, lập tức quay đầu nhìn lại, sắc mặt càng khó coi hơn: “Giáp Bose, sao ngươi lại ở đây?”

Chỉ thấy trong một cửa chắn bên trái, một loài Hắc Ám tộc Ma Giáp đi ra, dáng người vạm vỡ, còn cao hơn Giáp Karl không chỉ một cái đầu.

“Mị phường này ngươi có thể tới, ta không thể tới?”

Loài Hắc Ám tộc Ma Giáp đó cầm ly rượu trong tay, trong ly là một loại rượu màu đỏ tươi, nghiêng mắt nhìn qua.

“Lung tung rối loạn...” Vương Đằng cảm thấy bị mạo phạm đến, nhìn về phía đối phương, hờ hững hỏi: “Con nào đây?”

“Con nào...” Giáp Karl không khỏi hơi cạn lời, do dự một hồi mới truyền âm nói: “Nó là anh cả cùng cha khác mẹ của ta, luôn không hợp với ta.”

“Cùng cha khác mẹ.” Vương Đằng hơi trầm mặc, đã chớp mắt não bổ ra một đống tình tiết máu chó, không khỏi lắc đầu, cảm thấy chính mình đúng là tai bay vạ gió, đang yên đang lành sao lại liên lụy cả hắn vào?

Nhưng nếu đối phương đã muốn bới lông tìm vết, hắn tự nhiên cũng sẽ không chiều theo đối phương, cũng không phải cha nó, cũng không có bất cứ quan hệ không đứng đắn gì với mẹ nó.

“Con nào?” Khóe miệng Giáp Bose co giật một hồi, ánh mắt lạnh băng nhìn về phía Vương Đằng: “Tên kia, ngươi dám nói năng lỗ mãng với ta à?”

“Ờ, thì làm sao?” Vương Đằng bình tĩnh nhìn nó, hỏi: “Ngươi không phục?”

Người xung quanh lập tức ngạc nhiên vô cùng.

Nhìn thấy Vương Đằng không dám nhận lời khiêu chiến của Nicola, bọn chúng đều tưởng rằng hắn là một tên hèn nhát gan sợ phiền phức.

Thế nhưng lúc này hắn lại dám dỗi Giáp Bose.

Chuyện này khiến một đám loài Hắc Ám hết sức kỳ lạ, cảm giác cực kỳ mâu thuẫn.

Nếu nói đối phương không biết thân phận của Giáp Bose, thì không có gì, nhưng nếu Giáp Karl đã ở bên cạnh, đối phương không thể không biết thân phận của Giáp Bose.

Mà dưới tình huống đã biết thân phận của đối phương, còn dám dỗi lại, chứng minh rằng thân phận của loài Hắc Ám tộc Ma Giáp này quả nhiên cũng không đơn giản.

“Ngươi!” Giáp Bose cũng vô cùng ngoài ý muốn, không nghĩ tới tên không dám nhận lời khiêu chiến của Nicola này lại dám cãi tay đôi chính diện với nó, nhất là lời nói bình tĩnh của đối phương, làm nó cảm nhận được một loại miệt thị không hề che giấu, điều này càng làm nó sôi máu.

Nó có thể miệt thị đối phương, nhưng đối phương không thể miệt thị nó.

“Xem ra ngươi muốn chết.”

Giáp Bose cười gằn một tiếng, bèn muốn từ trên cửa chắn nhảy xuống, quyết đấu với Vương Đằng.

“Hai vị thiếu gia không bằng nể mặt ta, Mị phường ta không chịu nổi hai vị giày vò đâu.” Nicola đột nhiên mở miệng, nũng nịu liếc mắt nhìn Giáp Bose, nói ra: “Lại nói, rõ ràng là thiếp thân muốn so tài với Giáp Đằng Ưng thiếu gia, Giáp Bose thiếu gia, ngươi muốn cướp với ta sao?”

Giáp Bose cứng đơ cả người, cho dù lời nói của Nicola có mềm mại quyến rũ, nhưng mà rơi vào trong tai nó, lại là một phen cảm nhận khác.

Nó không thể trêu vào người phụ nữ này.

“Hừ, ta nể mặt Nicola, nếu không thì hôm nay nhất định phải cho ngươi một bài học.” Giáp Bose trừng mắt với Vương Đằng, hừ lạnh nói.

Vương Đằng cười “ha ha” một tiếng, hoàn toàn không nhìn thẳng nó.

Giáp Bose thấy vậy, lửa giận trong mắt gần như muốn bắn ra, hung dữ trừng mắt nhìn Vương Đằng.

Loại coi thường này, càng làm cho người phẫn nộ.

Hết chương 3590.
Bình Luận (0)
Comment