Võ Đạo Toàn Thuộc Tính (Bản Dịch)

Chương 3596 - Chương 3596. Ám Nguyệt! Hắc Giáp Thánh Ma Đại Trận! Sau Này Đừng Xuất Hiện Ở Trước Mặt Ta Nữa… (3)

Chương 3596. Ám nguyệt! Hắc Giáp Thánh Ma đại trận! Sau này đừng xuất hiện ở trước mặt ta nữa… (3)
Chương 3596. Ám nguyệt! Hắc Giáp Thánh Ma đại trận! Sau này đừng xuất hiện ở trước mặt ta nữa… (3)

Vương Đằng không khỏi thở dài, loài Hắc Ám kia đến quá nhanh, muộn chút xíu thì tốt rồi.

Ngoài điều này ra, còn có mấy thuộc tính công pháp và chiến kỹ, đều là công pháp và thuộc tính của tộc Ma Giáp mà Vương Đằng quen thuộc.

‘Ma Giáp Thánh điển’ (cấp Ma Hoàng): 5000/10000 (tinh thông)

‘Ma Giáp’ (loại trưởng thành): 100/10000 (tiểu thành)

“‘Ma Giáp Thánh điển’ đã đạt đến cấp tinh thông rồi.” Trong lòng Vương Đằng không khỏi vui vẻ, không ngờ ‘Ma Giáp Thánh điển’ mới vừa thăng cấp không lâu đã lại thăng cấp lần nữa, trực tiếp từ thông thạo đột phá đến cấp tinh thông.

Công pháp này quả thật rất mạnh mẽ, nó là công pháp cấp bậc cao nhất ở cấp Ma Hoàng của tộc Ma Giáp, có thể tu luyện đến cấp Ma Hoàng thượng vị.

Bây giờ đã đạt đến cấp tinh thông, Vương Đằng cũng sẽ càng thuận buồm xuôi gió hơn khi thi triển năng lực của tộc Ma Giáp.

Còn có chiến kỹ ‘Ma Giáp’ này cũng thăng cấp rồi, từ tinh thông đạt đến tiểu thành, cũng đã vượt qua một tầng, hơn nữa còn cao hơn ‘Ma Giáp Thánh điển’ một cấp.

Đây chắc chắn là tin tốt, chiến kỹ ‘Ma Giáp’ của tộc Ma Giáp vô cùng không tầm thường, một khi lớn mạnh lên, thì sự tồn tại cùng cảnh giới gần như đừng hòng phá vỡ.

Hơn nữa bây giờ cái hắn đang thi triển chính là năng lực ‘Ma Giáp’ của tộc Ma Giáp, vừa hay có thể dùng để che giấu thân phận của hắn, cấp bậc lĩnh vực ‘Ma Giáp’ càng cao, càng không dễ dàng bị người ta phát hiện ra manh mối.

“Hơi không chân thật, chỉ hơn 100 điểm giá trị thuộc tính, suýt nữa không thể đạt đến cấp tiểu thành.” Vương Đằng nhìn thuộc tính thay đổi trên giao diện thuộc tính, trong lòng không khỏi cảm thấy hơi may mắn.

“Hai các ngươi, còn muốn giả chết đến khi nào?”

Lúc này, bóng dáng trên bầu trời kia truyền ra tiếng quát lạnh băng.

Trong hai cái hố trên mặt đất, Giáp Karl và Giáp Bose nhếch nhác bay ra, hơi hoảng sợ nhìn bóng dáng trên bầu trời kia.

“Anh mười lăm!”

Hai người đưa mắt nhìn nhau, sau đó ánh mắt lập tức tách ra, hơi sợ hãi gọi bóng dáng kia.

“Hai các ngươi to gan lắm, lại dám đánh nhau ở trong thành, hoàn toàn không để lời của cha ở trong lòng, ta thấy gần đây các ngươi nhàn hạ quá rồi.” Ánh mắt Giáp Pace hờ hững nhìn hai tên Giáp Karl, lạnh lùng nói.

“Anh mười lăm, là cái tên Giáp Karl này ra tay với ta trước, trong mắt nó không có anh trai, hoàn toàn không để em vào trong mắt, còn hợp tác với người ngoài sỉ nhục ta, ta mới không nhịn được ra tay dạy dỗ nó.” Giáp Bose vội vàng nói.

“Giáp Bose, ngươi không biết xấu hổ!” Giáp Karl không ngờ nó lại trả đũa, lập tức giận sôi máu.

“Hừ!” Giáp Bose hừ lạnh hỏi: “Ngươi dám nói ngươi không kết giao với một số người bạn vớ vẩn, làm nhục ta, đây là thái độ nên có của ngươi đối với anh trai sao?”

“Ngươi đánh rắm!” Giáp Karl giận dữ.

“Đủ rồi!” Giáp Pace lạnh lùng cắt ngang trò chuyện của hai người, ánh mắt liếc qua người bọn nó: “Ta mặc kệ các ngươi ra tay vì lý do gì, lại là ai ra tay trước, nếu đã ra tay ở trong thành, vi phạm quy định, thì phải chịu phạt, các ngươi tự trở về nhận phạt đi.”

“Anh mười lăm…” Hai tên Giáp Karl nghe nói phải trở về nhận phạt, sắc mặt lập tức thay đổi, trong mắt hiện ra vẻ sợ hãi.

“Còn muốn ta nói lại lần nữa sao?” Giọng điệu của Giáp Pace không hề có dao động, hỏi.

Hai tên Giáp Karl lập tức không dám nói gì nữa, cúi đầu ủ rũ giống như quả cà bị đông sương vậy.

“Anh mười lăm!” Giáp Bose nhìn về phía Vương Đằng, trong mắt lóe qua vẻ oán hận, cắn hắn, lại lên tiếng: “Tên này xúi giục Giáp Karl, khiến hai anh em ta ra tay đánh nhau, hắn có trách nhiệm không thể trốn tránh.”

Rất rõ ràng, nó không hề muốn cứ bỏ qua cho Vương Đằng như vậy, nó và Giáp Karl chịu phạt, người này cũng đừng hòng yên ổn.

“Ngươi là người ngoài thành?” Giáp Pace nhìn nó một cái, rồi cuối cùng anh mắt đặt trên người Vương Đằng, đánh giá một hồi, thấy hắn chỉ là “cấp Ma Hoàng hạ vị” nên giọng điệu không hề dao động hỏi.

“Đúng vậy.” Vương Đằng thản nhiên nói.

“Em trai ngu dốt này của ta nói đúng không?” Ánh mắt màu đỏ tươi kia của Giáp Pace lấp lánh, thản nhiên hỏi.

“…” Giáp Bose.

“Anh mười lăm, ngươi đừng chỉ nghe lời nói một phía của Giáp Bose, là nó nói năng lỗ mãng trước, hơn nữa cũng là nó ra tay trước, Giáp Đằng Ưng là bạn của ta, hơn nữa còn có ơn cứu mạng với ta, tất nhiên ta không thể nhìn Giáp Bose ra tay với hắn mà không làm gì cả.” Sắc mặt Giáp Karl thay đổi, lập tức nói.

“Ồ?” Giáp Pace hơi kinh ngạc, nhưng cũng không để ở trong lòng, thản nhiên nói: “Nếu hắn đã có ơn cứu mạng với ngươi, vậy ta có thể khoan dung độ lượng, chuyện này kết thúc ở đây. Nếu không hắn là nguyên nhân khiến hai các ngươi tranh đấu, ta cũng sẽ không dễ dàng tha cho hắn.”

Nói rồi nó nhìn Vương Đằng thật sau, lại nói:

“Ta không biết ngươi đến từ đâu, cũng không biết ngươi có thân phận gì, càng không biết ngươi có mục đích gì. Nhưng chuyện hôm nay vì ngươi mà ra, cái gọi là ơn cứu mạng coi như xóa bỏ, sau này đừng để ta thấy ngươi xuất hiện ở trước mặt ta nữa, nếu không sẽ không kết thúc dễ dàng như hôm nay đâu.”

“Anh mười lăm…” Sắc mặt Giáp Karl thay đổi.

“Hử?” Giáp Pace lạnh lùng nhìn nó.

Lời của Giáp Karl lập tức mắc lại trong cổ họng, không thể nói ra nữa.

Giáp Pace không để ý bọn nó nữa, trực tiếp biến thành một lưu quang màu đen, biến mất ngay tại chỗ.

“…” Vương Đằng.

Đây là cái gì với cái gì?

Từ đầu tới cuối, hắn chỉ nói hai chữ, lời khác chưa nói một câu, loài Hắc Ám tộc Ma Giáp này đã định tính cho tất cả rồi.

Còn nữa, câu cuối cùng kia của nó là có ý gì?

Uy hiếp hắn?

Không cho hắn xuất hiện trước mặt của nó.

Vương Đằng cảm thấy hơi buồn cười, một loài Hắc Ám cấp Ma Hoàng trung vị đỉnh phong, giọng điệu lại không nhỏ.

“Ưng huynh, ta…” Giáp Karl tràn đầy day dứt nhìn Vương Đằng, nó không ngờ sự việc lại phát triển thành như vậy, trong lòng rất áy náy.

“Không cần khó xử, ta đến đây chỉ là để lịch luyện, rất nhanh sẽ rời đi, sau này chúng ta cũng sẽ không có quá nhiều qua lại.” Vương Đằng nhàn nhạt nói.

Hết chương 3596.
Bình Luận (0)
Comment