Võ Đạo Toàn Thuộc Tính (Bản Dịch)

Chương 3610 - Chương 3610. Minh Thiên! Làm Khó Dễ! Phù Văn Không Gian Viễn Cổ! (5)

Chương 3610. Minh Thiên! Làm khó dễ! Phù văn Không Gian viễn cổ! (5)
Chương 3610. Minh Thiên! Làm khó dễ! Phù văn Không Gian viễn cổ! (5)

Ánh mắt Vương Đằng lóe lên, suy nghĩ không ngừng xoay chuyển trong lòng, tự hỏi kế hoạch hành động tiếp theo.

“Nicola, một tầng chỗ này của chúng ta là tầng thứ mấy?” Vương Đằng truyền âm hỏi.

“Tầng thứ tư!” Ánh mắt Nicola hơi lóe lên, tương đối kinh ngạc, nhưng vẫn chưa nghĩ nhiều, truyền âm trả lời.

“Lại chính là tầng thứ tư.” Vẻ mặt Vương Đằng khẽ động, nói: “Mỗi một tầng này đều có cường giả thủ hộ đúng không?”

“Đúng vậy.” Nicola giống như biết Vương Đằng định hỏi điều gì nên nói: “Kể cả tầng thứ nhất, cường giả thủ hộ cũng là tồn tại cấp Ma Tôn.”

“Cấp Ma Tôn!” Đồng tử của Vương Đằng hơi co rụt lại, thật sự hơi bất ngờ.

Chỉ là tầng thứ nhất mà thôi, cường giả thủ hộ lại là tồn tại cấp Ma Tôn, như vậy có phải hơi chuyện bé xé ra to rồi không?

Chín tầng giới Hắc Ám này rốt cuộc có bí mật gì?

Đột nhiên, thế giới Hắc Ám này giống như đã phủ kín một lớp mạng che mặt thần bí hơn nữa, khiến cho Vương Đằng càng kinh hãi với tò mò

“Đã đến!”

Giọng nói của thành chủ truyền đến từ phía trước, bước chân của nó đột nhiên dừng lại, đứng trước mặt một cánh cửa đá vĩ đại.

Cánh cửa đá này chỉ hơn chứ không kém cánh cổng đi vào trong thành bảo, thậm chí phù văn viễn cổ ở trên đó càng phức tạp và huyền ảo hơn, không chỉ đơn thuần là phù văn Hắc Ám, còn có phù văn loại hình khác.

“Đây là lực Không Gian!’

Ánh mắt Vương Đằng lóe lên, trong lòng hơi kinh dị.

Cho dù đã sớm có dự đoán trước, nhưng khi chân chính đến nơi đây, hắn vẫn bị lực Không Gian ẩn chứa trong đó làm rung động một chút.

Mặc dù cách một cánh cửa, nhưng vẫn có thể cảm nhận được

Đột nhiên, trên cánh cửa đá kia có một bong bóng thuộc tính xông ra.

Tia sáng chớp lóe lên trong mắt Vương Đằng, lập tức thổi quét niệm lực tinh thần ra, nhặt lên.

‘Phù văn Không Gian viễn cổ x1’

“Lại là phù văn Không Gian viễn cổ!” Vương Đằng không khỏi quá đỗi vui mừng, hoàn toàn không dự đoán được sẽ có thu hoạch ngoài ý muốn như vậy.

Tuy rằng hắn đã nhận được không ít phù văn viễn cổ, trong đó càng không thiếu mấy loại phù văn viễn cổ đặc thù như Lôi văn viễn cổ, Băng văn viễn cổ, nhưng phù văn Không Gian viễn cổ này vẫn là lần đầu tiên gặp được, quả nhiên là niềm vui ngoài ý muốn.

Trong phút chốc, theo bong bóng thuộc tính dung nhập vào trong óc của Vương Đằng, một ký hiệu kỳ dị chậm rãi hiện lên, giống như ẩn chứa pháp tắc không gian trong trời đất, khiến trong lòng hắn bị chấn động mạnh, một chút cảm ngộ kỳ dị theo đó hiện lên.

Chỉ có một ký hiệu mà thôi, hiện lên ở trong đầu Vương Đằng, nhưng lại khiến cho hắn chiếm được một ít cảm ngộ kỳ dị, lý giải đối với lực Không Gian khắc sâu hơn.

Vương Đằng đột nhiên có một loại xúc động, muốn minh khắc đường phù văn này, nhưng có người ngoài ở đây nên chỉ có thể nhịn xuống.

“Có chuyện gì vậy?” Nicola kinh ngạc nhìn về phía Vương Đằng, giống như cảm thấy Vương Đằng hơi lạ thường.

“Không có gì.” Vương Đằng phục hồi tinh thần lại, ký hiệu kỳ dị trong mắt cấp tốc thu liễm, mới vừa rồi hắn vẫn cúi đầu thấp, nên không có ai nhìn thấy phù văn ở trong mắt hắn.

Giáp Pace liếc mắt nhìn hắn, trong lòng có một cảm giác hết sức kỳ quái, nó luôn cảm thấy loài Hắc Ám tộc Ma Giáp này hết sức kỳ quái, nhưng mà lại không nói lên được là cổ quái ở chỗ nào.

Ánh mắt Giáp Bose chớp động, lúc thì oán độc, khi lại ghen ghét, không ngừng đảo quanh ở trên người Vương Đằng và Nicola, giống như đang suy nghĩ chuyện gì.

Rầm!

Thành chủ lấy một tấm lệnh bài ra, quơ lên ở trước tấm cửa đá vĩ đại, một tia sáng lập tức bắn vào trong đó, cánh cửa lớn theo tiếng mở ra.

Ánh mắt Vương Đằng lóe lên.

Một luồng lực Không Gian nồng đậm hơn lập tức thổi quét ra từ sau lưng cánh cửa lớn, nhưng lại có vẻ cực kỳ nhu hòa, không hề có tính nguy hại gì.

“Ngươi theo ta đi vào, những người khác chờ ở bên ngoài là được.” Thành chủ liếc nhìn Vương Đằng, nói.

Vương Đằng và Nicola liếc mắt nhìn nhau, lập tức gật đầu.

“Cha!” Giáp Bose đột nhiên kêu lên, truyền âm nói mấy câu gì đó với thành chủ.

Thành chủ liếc nhìn Giáp Bose thật sâu, trầm ngâm một chút, gật đầu nói: “Ngươi và Giáp Pace cũng cùng đi vào.”

Ánh mắt Vương Đằng lập tức lóe lên, nhìn thoáng qua hai người Giáp Bose và Giáp Pace, chân mày không khỏi nhíu lại.

Tên này còn định gây sự!

Thật sự phiền đến không gì phiền hơn.

Nhưng hắn không nói thêm cái gì, theo thành chủ đi vào trong cánh cửa lớn.

Mới vừa rồi ở bên ngoài còn không nhìn thấy tình hình bên rong, hiện giờ đi qua cánh cửa lớn, mới có thể nhìn thấy đây là một đại điện rộng mở lại trống trải.

Trên bức tường ở xung quanh khắc rõ vô số phù văn phiền phức, từng đường giống như đường vân thiên địa thần bí, làm tôn lên đại điện này thần thánh không tầm thường hơn.

Nhưng trong đó không thiếu phù văn Hắc Ám, vì thế cho nên khiến loại thần thánh kia ngược lại trở nên quỷ dị hơn, khiến cho người ta không thoải mái.

Bốn cây cột đá vĩ đại dựng đứng ở bốn góc đại điện, cũng khắc rõ rất nhiều phù văn, cao đến tận đỉnh trần.

Mà ở vị trí ngay chính giữa đại điện có một trận pháp hình tròn cực lớn.

Ánh mắt của Vương Đằng lập tức rơi lên trên trận pháp, một tia sáng kỳ dị lóe lên trong mắt.

Trận pháp truyền tống không gian!

Hơn nữa còn là trận pháp truyền tống không gian cực kỳ cổ xưa, chỉ cần nhìn thấy nó thôi đã khiến cho người ta không khỏi cảm thấy một vẻ tang thương cổ xưa khôn kể tràn ngập ra.

Lại có lực Không Gian kỳ dị!

Loại lực Không Gian này thật ra vô cùng mịt mờ, bởi vì trận pháp vẫn chưa mở ra, nếu không phải vì Vương Đằng có được thiên phú Không Gian thì rất khó nhận thấy được.

Khi ở bên ngoài cũng như thế, những người khác vốn không nhận thấy điều gì, chỉ có Vương Đằng cảm nhận được một chút lực Không Gian như có như không kia.

“Thú vị!”

Vương Đằng quan sát bốn phía, ánh mắt chớp động không ngừng.

Nhưng lực chú ý của hắn đã nhanh chóng bị thứ khác hấp dẫn.

Bong bóng thuộc tính!

Ở bên trong đại điện này, bong bóng thuộc tính phân tán xung quanh, khiến trong lòng Vương Đằng không khỏi chấn động.

“Nhặt!”

Hết chương 3610.
Bình Luận (0)
Comment