Nhưng chỉ một thoáng đã biến mất, hoàn toàn không thấy rõ.
Bởi vì tốc độ quá nhanh, chỉ trong nháy mắt như vậy, truyền tống của trận pháp đã sắp hoàn thành.
Một lần cuối cùng, Vương Đằng thấy được một cung điện Hắc Ám…
Ở trong một chỗ hư không tăm tối, có chín thế giới vô cùng khổng lồ nối tiếp với nhau, giống như một tòa bảo tháp chín tầng, tầng dưới nối liền tầng trên.
Nhưng mỗi một tầng đều có hư không ngăn cách, trận pháp bao trùm.
Trừ phi thông qua thủ đoạn đặc thù, bằng không sinh linh trong đó vốn không thể vượt qua được.
Đúng vào lúc này, trận pháp khổng lồ ở phía dưới tầng thứ tư và phía trên tầng thứ nhất đột ngột đồng thời sáng lên.
Trên trận pháp phía giới Hắc Ám tầng thứ nhất, một cung điện Hắc Ám khổng lồ lơ lửng.
Ở bên trong cung điện Hắc Ám kia, một bóng dáng toàn thân quấn quanh lấy sương mù màu đen đang ngồi khoanh chân, giờ phút này chậm rãi mở ánh mắt ra, tia sáng màu đen quỷ dị lại thâm thúy chớp động lên trong mắt, nhìn xuống bên dưới, giống như xuyên thấu qua ngăn cản của nền cung điện, nhìn về giới Hắc Ám tầng thứ nhất.
Nhưng cũng chỉ nhìn thoáng qua mà thôi, nó đã không chú ý đến nữa, thu hồi ánh mắt lại, lần nữa nhắm mắt vào.
Sương mù màu đen bao phủ, hoàn toàn bao phủ lấy tồn tại Hắc Ám này, sau đó tràn ngập cả đại điện, khiến cho nơi này triệt để rơi vào trong bóng tối.
…
Giống như trong nháy mắt, lại giống như trải qua thật lâu, cảm giác không trọng lượng kia biến mất, dưới chân Vương Đằng lập tức có cảm giác rơi trên mặt đất.
Hắn nhắm mắt lại, không nhịn được há hốc miệng…
Đau! Đau! Đau!
Suýt mù mắt! Suýt mù mắt!
Trước kia chưa bao giờ sử dụng ‘Đôi mắt Chân Thị’ quá độ như vậy, không ngờ lần đầu tiên quá độ thế này sẽ tạo ra hậu quả nghiêm trọng đến vậy.
Xem ra về sau vẫn nên kiềm chế một chút cho thỏa đáng.
Vương Đằng lập tức lưu chuyển tinh thần ở trong ánh mắt vài vòng, lúc này mới chậm rãi hóa giải cảm giác đau đớn kia.
Khi lại mở to mắt ra, cảm giác đau đớn kia đã biến mất hơn phân nửa.
Hắn nhìn sang bên cạnh, phát hiện hai người Giáp Pace cũng đang chậm rãi mở to mắt ra, chúng nó không có thiên phú Không Gian, trận pháp truyền tống ảnh hưởng đến chúng nó còn lớn hơn nữa.
Vương Đằng còn có thể mở to mắt được, nhưng hai người Giáp Pace thì không.
Chúng nó có thể chống đỡ được cảm giác choáng váng hoa mắt đến từ truyền tống không gian kia đã coi như rất tốt.
Vương Đằng không để ý đến chúng nó, thu hồi ánh mắt, nhìn quét ra bốn phía.
Nơi này cũng là một đại điện, có cấu tạo không khác gì đại điện trước đó, hiện đầy các loại phù văn Không Gian.
Cùng lúc đó, hắn cũng chú ý đến bên trên trận pháp ở dưới chân hiện lên rõ ràng rất nhiều bong bóng thuộc tính.
Ánh mắt Vương Đằng sáng lên, lập tức thổi quét niệm lực tinh thần ra, nhặt chúng lên.
‘Phù văn Không Gian viễn cổ x12’
‘Phù văn Không Gian viễn cổ x15’
‘Phù văn Không Gian viễn cổ x10’
‘Cửu Giới Hỗn Không đại trận (tầng thứ nhất) x2000’
‘Cửu Giới Hỗn Không đại trận (tầng thứ nhất) x1700’
‘Cửu Giới Hỗn Không đại trận (tầng thứ nhất) x1500’
…
Bong bóng thuộc tính lập tức nhập vào trong đầu Vương Đằng, hóa thành một đoạn cảm ngộ hiện ra.
Trong đó có không ít thuộc tính phù văn Không Gian viễn cổ, hơn nữa điểm thuộc tính còn nhiều hơn trong đại điện lúc trước.
Phù văn Không Gian viễn cổ được Vương Đằng nắm giữ càng ngày càng nhiều, cảm ngộ đối với Không Gian cũng càng ngày càng thấu triệt.
Cảm giác này vô cùng tốt!
Trong khoảng thời gian cực ngắn từ không thành có, cũng lại chậm rãi cảm ngộ càng sâu, cảm giác thành tựu mãnh liệt kia với cảm giác thỏa mãn người khác vốn không thể cảm nhận được.
Đây là sung sướng và vui vẻ chỉ hắn có thể cảm nhận được.
Cùng lúc đó, một ảo ảnh đại trận khác ngưng tụ ra, phù văn trên đó bị thắp sáng, bắt đầu tràn ngập ra.
Đại trận này vô cùng tương tự với ‘Cửu Giới Hỗn Không đại trận’ của tầng thứ tư đã nhận được trước đó, nhưng lại tồn tại một chút khác biệt, chỉ giống ở vẻ bề ngoài.
Trận pháp mới vừa nhận được là không trọn vẹn, nhưng chỉ một phần trận pháp được Vương Đằng nắm giữ đã có thể thấy được điểm khác biệt tồn tại giữa chúng.
“Trận pháp tầng thứ nhất sao!” Vương Đằng như có đăm chiêu: “Xem ra trận pháp mỗi một tầng quả nhiên đều không giống nhau.”
‘Cửu Giới Hỗn Không đại trận (tầng thứ nhất)’ (cấp Thần - không trọn vẹn): 5200/10000 (nhập môn);
Điều khiến Vương Đằng vui vẻ là giá trị thuộc tính của trận pháp tầng thứ nhất này được nắm giữ càng nhiều hơn tầng thứ tư một chút, cảm ngộ cũng càng toàn diện hơn một chút.
“Tham kiến ba vị đại nhân!”
Lúc này, một giọng nói cung kính vang lên, lập tức kéo luồng suy nghĩ của Vương Đằng lại.
Chỉ thấy ở bên ngoài trận pháp, một bóng dáng đang quỳ phục ở trên mặt đất, thậm chí không dám ngẩng đầu lên nhìn.
Loài Hắc Ám này cũng tộc Ma Giáp, khí tức tản mát ra từ trên thân chỉ đạt đến cấp Ma Quân, tuy rằng cảnh giới của đám người Vương Đằng bị phong ấn, hiện giờ chỉ có thể sử dụng thực lực cấp Ma Quân, nhưng đối mặt với tồn tại chỉ là cấp Ma Quân vẫn có thể thoải mái trấn áp được.
Đối phương nhìn thấy bọn họ sẽ cung kính và cẩn thận như thế cũng là chuyện bình thường.
Sắc mặt Vương Đằng thật bình thản, đang chuẩn bị mở miệng.
Giờ phút này Giáp Pace và Giáp Bose cũng cuối cùng hồi hồn lại, Giáp Pace mở miệng trước nói: “Ngươi là thành chủ thành này?”
Vương Đằng liếc nhìn hắn, trên mặt không tỏ vẻ gì, không nói thêm cái gì.
“Đúng vậy, thuộc hạ chính là thành chủ Giáp Leo của thành phố Mạc Giáp.” Tộc Ma Giáp cấp Ma Quân kia cung kính nói.
“Đứng lên đi.” Giáp Pace thản nhiên nói.
“Dạ.” Giáp Leo đáp.
“Có bản đồ hoàn chỉnh của nơi này không?” Lúc này, Vương Đằng mở miệng hỏi.
“Có.” Giáp Leo hơi sửng sốt, lập tức đáp một câu, sau đó trong tay chợt lóe lên, đã xuất hiện một cuốn da thú, cung kính dâng lên.
Vương Đằng nhìn loài Hắc Ám cấp Ma Quân dè dặt thận trọng trước mắt, không khỏi hơi thổn thức, lần đầu tiên khi hắn đến giới Hắc Ám cấp thấp này, một loài Hắc Ám cấp Ma Quân đã đủ để nghiền áp hắn, mà lúc này đối phương lại cung kính cẩn thận như thế khi ở trước mặt hắn, vốn không dám đắc tội hắn.