Một tiếng cười gằn truyền ra từ trong mũi tên kia, tàn nhẫn gian xảo.
“Cẩn thận!” Tử Dạ và Rodney ở xa thấy vậy thì sắc mặt biến đổi, không nhịn được hét lớn thành tiếng.
“Cũng biết ngươi không thành thật!”
Vương Đằng lắc đầu, nụ cười nơi khóe miệng đầy trào phúng, cũng không thấy hắn có hành động gì, chỉ thấy kim quang giữa lông mày đột nhiên rực rỡ.
Éc!
Một tiếng hú chói tai vang lên.
Lại thấy ánh sáng vàng kim kia kéo dài ra ngoài với tốc độ cực nhanh, trong phút chốc hóa thành một mũi tên, tựa như bắn ra từ mi tâm Vương Đằng.
Tốc độ kia cực nhanh, Tử Dạ và Rodney ở xa thậm chí còn chưa thấy rõ chuyện gì vừa xảy ra.
Phệ Hồn tiễn!
Ầm!
Ngay sau đó, mũi tên màu vàng kim và mũi tên màu đỏ tươi kia đâm mạnh vào nhau, phát ra tiếng nổ lớn.
Tức khắc, từng vòng rung động màu đỏ và màu vàng kim khuếch tán ra bốn phía.
“A…” Tiếng kêu thảm thiết thê lương vang lên: “Công kích này của ngươi là gì?? Căn nguyên linh hồn của ta!”
Nó cảm thấy căn nguyên linh hồn của mình đang biến mất, giống như bị hút ra, một chút căn nguyên linh hồn còn sót lại của nó không thể ngăn nổi lực hút này.
“Tự tìm đường chết!” Vương Đằng nhì cảnh này, cười lạnh.
“Tiểu tử, mau dừng lại, nếu ngươi không dừng lại, đừng trách ta đồng quy vu tận với ngươi.” Giọng nói hoảng sợ cùng lúc vang lên, hình như xen lẫn trong đó có phần... Tức giận đến tan vỡ!
“Đồng quy vu tận?” Vẻ mặt Vương Đằng có phần kỳ dị, cười ha ha nói: “Ngươi đồng quy vu tận với ta thế nào?”
“Máu vừa rồi ngươi dùng đã bị bổn hoàng hấp thu, nếu như ngươi ép bổn hoàng, bổn hoàng sẽ lợi dụng lực căn nguyên cuối cùng để thi triển Huyết Thần chú của tộc ta, ta và ngươi đồng quy vu tận.” Hắn phẫn nộ nói.
“Ta sợ quá!” Vương Đằng cười ha ha nói.
“...” Âm thanh kia rõ ràng sững sờ, chung quy vẫn thấy có điểm nào đó không đúng: “Ngươi... Tại sao ngươi lại không sợ?”
“Ta sợ chứ, sao lại không sợ.” Vương Đằng bình tĩnh nói: “Nhưng tốt nhất là ngươi đừng làm gì cả.”
“Ta... “ Đến danh xưng bổn hoàng, hắn cũng không nói nổi nữa rồi, trực tiếp xưng ta, nhưng còn chưa nói hết câu, một hồi tiếng kêu thảm thiết đã vang lên: “A...”
Vương Đằng căn bản không cho nó cơ hội phản ứng, “Phệ Hồn tiễn” bộc phát ra ánh sáng vàng kinh chói lóa, lực hút bộc phát, điên cuồng hấp thu căn nguyên linh hồn của đối phương.
“Ngươi... Nếu ngươi đã ép ta như vậy, thế thì cùng chết đi!”
Giọng nói kia phẫn nộ tột cùng, lập tức gào lên giận dữ.
“Huyết Thần chú!!!”
Chỉ thấy ánh sáng màu đỏ tươi chợt bộc phát, gần như một mặt trời màu đỏ chói mắt, sau đó một luồng sức mạnh quỷ dị tràn ra từ trong đó, quét ngang với một tốc độ khó có thể hình dung.
Sau đó...
Không có sau đó!
Vương Đằng lão luyện bình tĩnh lơ lửng trên bầu trời, mặc cho luồng sức mạnh quỷ dị kia quét qua người mình mà không hề hấn gì.
“??”
Âm thanh kia tràn đầy khó tin.
“Sao có thể?”
“Tại sao ngươi lại không hề hấn gì?”
“Tại sao Huyết Thần chú của ta lại mất hiệu lực?”
“Tại sao lại không thể?” Vương Đằng bình tĩnh cười nói.
“Ngươi rốt cuộc đã làm gì?” Âm thanh kia khó tin nói: “Một cấp Ma Hoàng hạ vị như ngươi tuyệt đối không thể đỡ nổi Huyết Thần chú của ta.”
“Không có gì là không thể, cho dù Huyết Thần chú của ngươi có lợi hại hơn đi chăng nữa, cũng phải có mục tiêu mới được.” Vương Đằng nói.
“Máu của ngươi là giả??” Âm thanh kia dường như rốt cuộc phản ứng kịp, giận dữ nói.
“Haizz, cuối cùng ngươi cũng đoán ra rồi, đúng là làm khó ngươi quá.” Vương Đằng lắc đầu nói, vẻ mặt kiểu “Đầu óc ngươi không được thông minh lắm”.
“Ngươi!!” Âm thanh kia thở hổn hển: “Rõ ràng ta đã nhìn thấy ngươi tự cắt lòng bàn tay, máu kia sao có thể là giả được.”
“Điều ngươi thấy được cũng không nhất định là thật.” Vương Đằng cười ha ha nói.
Hắn sử dụng năng lực huyết văn viễn cổ, tạo ra một ít máu giả chỉ là chuyện quá dễ dàng.
Chẳng qua mấu chốt trong chuyện này, hắn hiển nhiên sẽ không nói cho đối phương biết.
“A...”
Dưới lực hút của Phệ Hồn tiễn, âm thanh kia cuối cùng không chống đỡ được nữa, kêu lên thảm thiết.
Một nửa là tức! Một nửa là... Đau!
Lực căn nguyên linh hồn bị cưỡng ép hút ra ngoài, há có thể không đau.
“Thần phục hay là chết?” Vương Đằng hỏi.
“Ta thần phục! Ta thần phục!” Âm thanh kia lập tức hét lớn: “Mau thu hồi chiến kỹ của ngươi! Ta sắp chết! Sắp chết rồi!”
“Bây giờ thật sự sắp chết sao?” Vương Đằng hỏi.
Tử Dạ: “...”
Rodney: “...”
Hai người thấy tồn tại kia đã bị áp chế, nên bay đến từ xa, kết quả thấy được cảnh này, lập tức vô cùng cạn lời.
Bọn họ thấy mình lo lắng vô ích, tồn tại kinh khủng ở sau cánh cửa lớn kia, sau khi đi ra ngoài hoàn toàn bị bắt chẹt gắt gao.
“A... Ta thật sự sắp chết rồi! Mau dừng tay!” Giọng nói kia buồn bực muốn ói máu, kêu lên thảm thiết, nhưng không dám nói lời cứng nào nữa, chỉ có thể chịu thua.
Vương Đằng vung tay lên, làm tan đi Phệ Hồn tiễn. Hắn cảm thấy, tàn hồn trước mặt này thật sự đã như ngọn đèn trước gió, chỉ cần thổi nhẹ là tắt.
Tạm thời hắn không có ý định khiến kẻ này hoàn toàn biến mất, cho nên sẽ để nó sống thêm một lát.
Dù sao một tàn hồn như vậy cũng không gây được uy hiếp gì cho hắn.
Theo Phệ Hồn tiễn tan đi, không trung chỉ còn màu đỏ nhạt, chính là căn nguyên linh hồn của tàn hồn kia.
Vương Đằng nhìn qua, nhặt mấy bong bóng thuộc tính lên.
‘Nguyên lực tinh thần hắc ám x7000’
‘Căn nguyên linh hồn x1200’
‘Huyết Thần chú x3000’
...
“Căn nguyên linh hồn!” Mắt Vương Đằng lập tức sáng ngời, không khỏi mừng rỡ trong lòng.
Bong bóng thuộc tính này đến rất đúng lúc!
Hơn nữa khoảng chừng 1200 điểm, rất khó có được.
Lúc trước cho dù Vương Đằng cắn nuốt những loài Hắc Ám cấp Ma Hoàng hạ vị kia, cũng không chiếm được nhiều căn nguyên linh hồn như vậy.
Suy cho cùng hắn chỉ hấp thu một lần duy nhất mà không phải cạo lông cừu liên tục thông qua cách nhặt thuộc tính.
Xem ra con cấp loài Hắc Ám cấp Ma Hoàng trung vị này hắn đụng phải lần này có phần đặc biệt, vậy mà có thể rơi ra nhiều thuộc tính căn nguyên linh hồn như vậy.
Trải qua lần tiêu hao trước, giá trị thuộc tính căn nguyên linh hồn của hắn hồi được 100 điểm, 1200 điểm hôm nay vừa hay giải quyết nhu cầu cấp bách của hắn.