Nàng không khỏi nắm tay, nhìn Vương Đằng, trong lòng càng kiên định.
“Có một ngày, ta c nhất định ó thể vượt qua bước tiến của ngươi.”
Vương Đằng không biết hai người đang suy nghĩ gì, nhìn lên vầng sáng màu máu đỏ trước mặt hỏi: “Ngươi tên là gì? Lai lịch ra sao?”
“Ta...” Âm thanh kia hơi do dự.
“Tốt nhất là ngươi nên nói thật, nếu không ta cũng có rất nhiều cách khiến ngươi nói.” Vương Đằng nhéo vầng sáng màu đỏ như máu trong tay, chợt một mảng màu xanh hiện lên.
“A!” Âm thanh kia không khỏi kêu kêu thảm thiết: “Đừng đốt, đừng đốt, ta sẽ nói thật.”
“Rất tốt!” Vương Đằng thu hồi lửa Thanh Ngọc Lưu Ly, bình tĩnh nói: “Nói đi.”
“Ngươi, lửa này của ngươi là thứ gì?” Âm thanh kia dường như khá sợ hãi, ánh sáng màu đỏ tỏa ra cũng mờ đi, giọng nói càng ngày càng suy yếu, không nhịn được hỏi.
“Thứ không nên hỏi thì đừng hỏi, trả lời câu hỏi của ta.” Vương Đằng nói.
“Vâng! Vâng! Vâng!” Âm thanh kia không dám hỏi nhiều, luôn miệng đáp: “Ta tên là Gnormand, chính là người của tộc Fansit trong số mười ba thị tộc Huyết tộc.”
“Tộc Fansit!” Ánh mắt Vương Đằng lóe lên, hắn khẽ cười nói: “Một trong số mười ba thị tộc, còn là quý tộc.”
“Lại là bộ tộc Fansit!” Rodney kinh hãi, mặt sắc mặt nghiêm trọng thấp giọng nói: “Đại nhân đây cũng là một trong số những quý tộc Huyết tộc, chúng ta...”
Vương Đằng nhìn hắn.
Rodney rùng mình, lập tức ngượng ngùng ngậm miệng lại.
“Đúng vậy, thân phận của ta chính một trong số mười ba thị tộc tôn quý nhất của Huyết tộc, thế nên tốt nhất là ngươi nên thả ta đi. Nếu giết ta, sau này người gặp phiền phức chính là ngươi.” Gormand hình như hơi tự đắc, lập tức nói.
“Mười ba thị tộc thật sự rất giỏi sao?” Vương Đằng cười một tiếng ha ha, ngọn lửa màu xanh nổi lên trong tay lại.
“Đừng... A!” Gormand hoàn toàn không nghĩ tới Vương Đằng một lời không hợp liền đốt nó, còn chưa kịp ngăn cản, miệng lập tức phát ra tiếng hét thảm thét.
Rodney ở một bên thấy vậy cơ mặt căng chặt, chỉ cảm thấy vị đại nhân này thật hung tàn. Hắn cảm giác mình vẫn nên cẩn thận từ lời nói cho đến hành động sao cho thỏa đáng, tránh chọc giận đối phương.
Vừa nãy hắn nói quá nhiều, đáng đánh! Đáng đánh!
Sau này tuyệt đối không thể tái phạm.
“Mười ba thị tộc thật sự rất giỏi sao?” Vương Đằng thu hồi ngọn lửa, hỏi lại lần nữa.
“Không có… không có gì đặc biệt cả.” Gnormand sợ Vương Đằng còn muốn đốt nó, quyết đoán nghe theo con tim, vội vàng nói.
“Ta hỏi, ngươi trả lời, chuyện không liên quan một câu cũng đừng nói, đã hiểu chưa?” Vương Đằng nói.
“Đã hiểu!” Gnormand thành thật đáp.
Tử Dạ không khỏi hé miệng cười một tiếng, quả nhiên chính là phong cách này, không thay đổi chút nào. Thời gian không đến một ngày, nàng đã tìm lại cảm giác quen thuộc này.
Đồng thời nàng nhìn thấy cách làm của Vương Đằng, không khỏi gật đầu như suy nghĩ gì đó, âm thầm học hỏi trong lòng.
Đối phó với những loài Hắc Ám này, phải tàn nhẫn một chút.
“Huyết Thần đại trận này hẳn không phải do ngươi bố trí.” Vương Đằng hài lòng gật đầu, hỏi.
“Ngươi, làm sao ngươi biết?” Gnormand kinh ngạc.
Chuyện này cũng bị phát hiện rồi, có còn bí mật gì nữa chứ?
Người này rốt cuộc là ai?
Quá thần bí, khiến trong lòng nó đầy bất an, cũng không dám chậm trễ thêm chút nào.
“Hửm?” Vương Đằng khẽ hừ một tiếng.
“Đúng, đúng, Huyết Thần đại trận này cũng không phải do ta bố trí, ta chỉ là một phù văn sư cấp Tông sư sơ giai, làm sao có thể bày bố trận pháp cấp Thần này.” Gnormand liên tục nói.
“Quả nhiên là một phù văn sư cấp Tông sư sơ giai.” Vương Đằng thầm gật đầu trong lòng, tất cả suy đoán đều có câu trả lời rồi, cho nên hắn lại hỏi: “Ta thấy rất kỳ lạ, ngươi... chết như thế nào vậy?”
“... “ Gnormand im lặng một lúc.
Vấn đề này khá xấu hổ.
Làm gì có ai lại đi hỏi người khác chết như thế nào.
Chẳng qua đến cuối cùng nó vẫn không dám không trả lời, nói: “Lúc đầu người phát hiện ra trận pháp này không chỉ có một mình ta, ý kiến của chúng ta không hợp, đánh nhau, ta bị những người khác đánh trọng thương, cuối cùng chết, bởi vì ta hơi hiểu biết với trận pháp, mới có thể mượn năng lực của trận pháp bảo tồn căn nguyên linh hồn.”
“Những người khác đều bị ngươi giết sao.” Vương Đằng cười lạnh nói.
“...” Gnormand.
Kết quả này đã được nó cố ý tóm tắt, không nghĩ tới vẫn bị đoán ra.
“Còn dùng Huyết Thần đại trận hấp thu biến thành chất dinh dưỡng của ngươi.” Vương Đằng lại nói.
“... “ Gnormand kinh hãi trong lòng, căn nguyên linh hồn hơi giật mình.
Nó có cảm giác bản thân hoàn toàn bị nhìn thấu, trước mặt đối phương, căn bản không có bí mật gì đáng nói.
Không thể nghi ngờ cảm giác này thật sự rất đáng sợ.
Nếu không phải người là dao thớt, ta là cá thịt, nó đã không nhịn được muốn giết người diệt khẩu.
Đáng tiếc nó không làm được.
Đám người Tử Dạ và Rodney hết sức kinh ngạc, không nhịn được nhìn vầng sáng màu máu đỏ trước mặt, không nghĩ tới đó là một kẻ hung ác.
“Nếu không căn nguyên linh hồn của ngươi căn bản không thể giữ vững đến bây giờ.” Vương Đằng nói: “Ngươi dùng máu tươi của những người khác vận hành đại trận, chỉ cần duy trì vận hành trụ cột nhất của trận pháp, là có thể bảo vệ căn nguyên linh hồn của ngươi không bị tiêu diệt. Màn sương máu lơ lửng phía trên trận pháp trước đó chính là bằng chứng tốt nhất.”
“Ngươi, ngươi, ngươi cũng là phù văn sư ư?!” Gnormand sợ hãi nói.
“Đoán đúng rồi, đáng tiếc không có phần thưởng.” Vương Đằng cười hì hì nói: “Nói tiếp đi.”
“Còn muốn nói gì nữa, ngươi không phải cũng đoán được sao?” Gnormand nói.
“Còn giả bộ ngớ ngần trước mặt ta để lừa gạt.” Ánh mắt Vương Đằng lạnh đi, ngọn lửa trong tay cháy lên lần nữa.
“A...”
Gnormand kêu thảm thiết không dứt, căn nguyên linh hồn hiện nay vốn đã suy yếu không chịu nổi lại bị trọng thương lần nữa, gần như đã không còn mấy phần, lập tức sẽ tắt.
Vương Đằng ngừng lại, âm thầm thở dài, một lần cuối cùng, không thể đốt nữa, nếu không tên này thật sự sẽ tan thành mây khói.
Căn nguyên linh hồn màu máu đỏ của Gnormand đã mờ nhạt đến cực hạn, trong đó thậm chí có thể thấy một ảo ảnh người trung niên ngoại hình ưa nhìn. Nó hết sức yếu ớt, ánh mắt sợ hãi vô cùng, nhìn Vương Đằng như nhìn thấy ma quỷ.