Nó cảm thấy người này quả thực còn đáng sợ hơn những loài Hắc Ám nó từng nhìn thấy.
Gnormand có thể cảm giác được căn nguyên linh hồn của mình chỉ còn sót lại một tia cuối cùng, đối phương nắm chắc vừa đúng lúc, vừa khiến nó cảm nhận được đau đớn cực hạn, lại để cho nó cảm nhận được uy hiếp tính mạng, hết lần này tới lần khác còn có thể khiến nó không chết.
Loại năng lực khống chế này, người có thể làm được cần có cảnh giới tinh thần cực kỳ cao.
Nói tóm lại, nó hoàn toàn bị bắt chẹt gắt gao, không có dù chỉ một chút năng lực phản kháng.
“Ta nói!” Giọng Gnormand suy yếu, đứt quãng nói: “Bảo tàng nơi đây thật ra đang ở trong tế đàn Huyết Thần, chỉ cần mở tế đàn này ra, là có thể có được truyền thừa trong đó.”
“Huyết Thần chú của ngươi không phải lấy được từ trong tế đàn sao? Ngươi chưa mở tế đàn ra sao?” Vương Đằng hỏi.
“... “ Gnormand hoàn toàn hết hy vọng rồi, người này ngay cả nguồn gốc của Huyết Thần chú cũng đoán được, người này là quái vật gì vậy!
Nó thật sự muốn sụp đổ.
“Bởi vì căn nguyên linh hồn của ta ký thác vào trong trận pháp, trải qua nhiều năm thông hiểu, mới miễn cưỡng lĩnh ngộ được Huyết Thần chú này.” Gnormand mệt lòng nói.
“Thật không?” Vương Đằng hỏi.
“Thiên chân vạn xác.” Gnormand sợ Vương Đằng không tin, vội vàng giải thích: “Muốn mở ra Tế đàn Huyết Thần này, phải khiến Huyết Thần đại trận hoàn toàn vận chuyển, mà vận chuyển Huyết Thần đại trận cần lượng máu lớn, nếu không ta đã sớm mở đại trận này ra rồi.”
Vương Đằng gật đầu, rốt cuộc tán đồng lời giải thích của đối phương.
Lấy sự lý giải về “Huyết Thần đại trận” của hắn đối chiếu với lời nói của đối phương ngược lại cũng không có gì khác biệt, muốn mở “Huyết Thần đại trận” ra đúng là cần lượng máu lớn, điểm này không thể là giả được.
“Nếu ta chiếm được bảo tàng, tuyệt đối sẽ không có vẻ ngoài quỷ quái như hiện tại.” Gnormand lại nói.
“Cho nên ngươi loan tin nơi này có bảo tàng, chính là vì dụ người tới sao.” Vương Đằng nói.
“A... “ Gnormand chột dạ liếc nhìn Vương Đằng một cái, gật đầu nói: “Quả thật như thế, ngươi cũng biết, số lượng cường giả giới Hắc Ám tầng thứ nhất quá ít, nếu muốn muốn mở trận pháp này ra, phải dụ nhiều người đến đây, lấy số lượng để đổi lấy chất lượng.”
Vẻ mặt Vương Đằng kỳ lạ, suy nghĩ của tên này giống hắn, chẳng phải rất đúng dịp sao!
Vương Đằng đứng trước Huyết Thần đại trận, sờ cằm, im lặng suy nghĩ.
Gnormand dè dặt nhìn hắn, hình như đang đánh giá thanh niên trước mặt.
Thoạt nhìn không giống loài Hắc Ám!
Hơn nữa nhìn hai người bên cạnh rõ ràng là loài Hỗn Huyết.
Thái độ của người này đối với hai người Hỗn Huyết cũng hết sức kỳ lạ, không giống như quan hệ chủ tớ đơn giản, nhất là với thiếu nữ kia, hình như có quan hệ mật thiết với hắn.
Nếu là loài Hắc Ám, tuyệt đối sẽ không có thái độ như vậy với một loài Hỗn Huyết.
Nhưng trên người hắn lại hơi thở hắc ám nồng nặc, loại hơi thở hắc ám này không phải thứ loài Hỗn Huyết có thể có.
Suy cho cùng, theo hắn nghĩ, hơi thở hắc ám này thật sự còn nồng đậm hơn đa số loài Hắc Ám, cho dù trong là thiên tài loài Hắc Ám cũng chưa chắc có loại hơi thở hắc ám này.
Còn có chiêu thức tinh thần vừa nãy đối phương sử dụng, có tính công kích rất mạnh, hơn nữa còn có thể hấp thụ căn nguyên linh hồn.
Chiêu thức này ngược lại rất giống chiêu thức hắc ám, trong đó cũng có nhiễm lực lượng Hắc Ám, không phải loài Hắc Ám thì không thể nào có loại căn nguyên hắc ám này.
Thoáng chốc, Gnormand hơi rối loạn.
Nó nhìn thanh niên trước mắt, cảm thấy hắn càng thêm thần bí, căn bản không đoán ra thân phận của hắn.
Biết nó là tộc nhân tộc Fansit, một trong số mười ba thị tộc mà vẫn không kiêng nể như thế, thân phận của đối phương nhất định không đơn giản.
Nó càng nghĩ càng thấy đúng, thanh niên trước mắt này tuyệt đối không phải loài Hắc Ám bình thường.
Hai người Tử Dạ và Rodney không quấy rầy Vương Đằng suy nghĩ, lẳng lặng đứng chờ ở một bên, chẳng qua thình thoảng bọn họ sẽ liếc mắt nhìn Gnormand.
Đây cũng là một cấp Ma Hoàng trung vị đó!
Mặc dù bây giờ nhìn nó hơi nghèo túng, suy yếu nhưng trong mắt bọn họ vẫn là một tồn tại cực kỳ kinh khủng, nhưng lại lâm vào tình trạng như hiện tại, vừa nghĩ đã khiến lòng người thổn thức.
“...” Gnormand.
Ánh mắt này là gì vậy?
Đồng tình?
Thương hại?
Nó cần đồng tình sao? Nó cần thương hại sao?
Đường đường là cấp Ma Hoàng trung vị, lại bị hai tên loài Hỗn Huyết còn chưa đạt đến cấp Ma Quân đồng tình thương hại, đây quả thực là sỉ nhục mà.
Nếu không phải tình hình hiện tại không cho phép, hắn thậm chí muốn dùng một ngón tay thể bóp chết hai loài Hỗn Huyết trước mặt.
Hổ xuống đồng bằng bị chó khinh!
Dĩ nhiên nó chỉ nghĩ trong lòng thôi, lão già kia coi như bỏ qua, nhưng còn thân phận của thiếu nữ này cũng hơi khó đoán, vô duyên vô cớ đắc tội đối phương thì không tốt lắm.
Người ở dưới mái hiên không thể không cúi đầu!
“Ngươi đã tung ra bao nhiêu phần bản đồ của bảo tàng?” Vương Đằng hỏi.
“Chỉ có năm phần.” Gnormand hơi sững sờ, vừa hồi phục tinh thần, trả lời: “Lúc trước có người vô tình đi đến bên ngoài dãy núi, ta đã đưa năm phần bản đồ bảo tàng ra ngoài.”
“Dù sao cũng là bảo tàng, nếu tung ra quá nhiều, số người chịu tin chắc chắn sẽ ít đi.”
“Cũng không quá ngu!” Vương Đằng gật đầu.
“...” Gnormand.
Nó có cảm giác bị mạo phạm.
“Bây giờ chúng ta phải làm gì? Tế đàn này trông không dễ mở đâu?” Tử Dạ liếc Gnormand, truyền âm hỏi.
“Đương nhiên là thu hút càng nhiều người đến đây.” Vương Đằng truyền âm nói: “Chỉ dựa vào năm phần bản đồ kia thì không biết phải đợi đến bao giờ.”
“Nhưng không dựa vào bản đồ bảo tàng thì làm sao khiến người khác biết về sự tồn tại của nơi này.” Tử Dạ cau mày hỏi.
“Rất đơn giản.” Vương Đằng cười sâu xa nói.
“?” Trên cái đầu nhỏ của Tử Dạ lập tức xuất hiện một dấu hỏi chấm to tướng.