“Người này muốn dựa vào năm phần bản đồ bảo tàng kia thu hút những người khác tới, bởi vì nó chỉ là một tàn hồn, nếu như thu hút nhiều người đến đây trong một lúc hiển nhiên sẽ rất bất lợi cho hắn, thậm chí có khả năng sẽ lật thuyền trong mương.” Vương Đằng liếc mắt nhìn Gnormand, cười nói: “Nhưng chúng ta không giống nó.”
“Đúng vậy, chúng ta không cần kiêng kỵ mặt này.” Mắt Tử Dạ lập tức sáng lên, hình như nghĩ tới điều gì đó.
Nàng cũng không ngu, lập tức hiểu ý của Vương Đằng.
“Lá bài này đã không cần giấu nữa, chúng ta trực tiếp lật bài thôi.” Vương Đằng nói.
“Vậy... Có thể cho ta trở về trong trận pháp hấp thụ một ít dưỡng chất không, ta sắp không xong rồi.” Lúc này, giọng nói suy yếu của Gnormand đột nhiên truyền đến.
“Đi đi.” Ánh mắt Vương Đằng lóe lên, hiện tại hắn cũng không tính sẽ giết nó, tiện tay vung lên, thả nó ra.
“Cảm ơn!” Gnormand mừng rỡ, lập tức xông vào cánh cửa trận pháp trên không trung.
Vù vù!
Giống như ánh sáng đỏ dày đặc sáng lên sau cánh cửa, một tiếng tiếng rên rỉ cũng phát ra từ trong đó.
Gnormand lần nữa hóa thành một nhãn cầu màu đỏ tươi, ở giữa nhãn cầu, rõ ràng là ảo ảnh dáng dấp của nó.
Vương Đằng liếc nhìn nó một cái, bĩu môi.
Hình người dạng chó.
Con loài Hắc Ám Huyết tộc này có thể đạt đến cấp Ma Hoàng trung vị, bộ dạng bản thể của nó hiển nhiên cũng không kém.
“Cho ngươi thời gian một tiếng, hấp thu xong năng lượng bên trong, ta vẫn cần Huyết Thần đại trận này.” Vương Đằng nói.
Gnormand hơi sững sờ, cũng không dám phản kháng, lập tức đồng ý.
Một tiếng trôi qua rất nhanh, nó cực kỳ thành thật bay ra từ sau cánh cửa, mà cánh cửa ngưng tụ bằng máu này cũng từ từ tan biến, phù văn màu máu từ từ lui lại, trở về trong trận pháp.
Ầm!
Huyết Thần đại trận rung nhẹ, ngay sau đó yên lặng rơi xuống.
Ánh mắt Vương Đằng hơi loé lên, xòe tay ra, lửa Thanh Ngọc Lưu Ly tràn ra, hóa thành một lồng giam nhốt Gnormand ở trong.
Gnormand hơi kinh hãi, nhưng cũng bình tĩnh lại rất nhanh, không phản kháng.
Nó biết tính mạng của mình nằm trong tay đối phương, căn bản không cách nào phản kháng, nếu đã như vậy, thì cứ vui lòng chấp nhận thôi.
Ngay sau đó, Gnormand liền bị Vương Đằng thu vào trong không gian, trực tiếp biến mất giữa không trung.
Mắt hai người Tử Dạ và Rodman đều hiện lên vẻ kỳ lạ, nhưng cũng không hỏi nhiều.
“Các ngươi lui ra bên ngoài trận pháp.”
Sau đó Vương Đằng vừa quay nói với Tử Dạ và Rodney.
Hai người lập tức gật đầu, không nói nhảm, trực tiếp bay ra khỏi trận pháp.
Trong mắt Vương Đằng hiện lên từng phù văn màu máu, những phù văn màu máu này nhanh chóng tụ lại, hóa thành Huyết Thần đại trận khổng lồ.
Ầm!
Trong phút chốc, từng sợi tinh thần lực phóng ra từ giữa lông mày hắn, tuôn về Huyết Thần đại trận dưới chân.
Hiện tại hắn cũng không đủ máu, không cách nào mở trận pháp này ra, nhưng việc này cũng không cản trở bước kế tiếp hắn cần làm.
Mục tiêu của hắn không phải Huyết Thần đại trận, mà là dị không gian liên kết với Huyết Thần đại trận này.
Không sai, dị không gian trước mắt này rõ ràng là liên kết với Huyết Thần đại trận hoặc nói chính xác hơn là nối liền với Tế đàn Huyết Thần.
Sau khi Vương Đằng nắm giữ Huyết Thần đại trận và Tế đàn Huyết Thần, mới phát hiện chuyện này.
Bởi vì ở biên giới Huyết Thần đại trận này, có một ít phù văn không gian.
Những phù văn này cũng không phải phù văn tạo thành Huyết Thần đại trận mà là một phần cấu tạo của dị không gian kia.
Tế đàn Huyết Thần giống như một trái tim cung cấp năng lượng cho không gian này, giúp nó có thể ấn giấu mãi mãi.
Việc Vương Đằng muốn bây giờ chính là cắt đứt liên kết này, khiến không gian kia tái hiện trên thế gian.
“Chém!”
Còn hiện tại, Vương Đằng phóng lực không gian ra, kết hợp với tinh thần lực, tựa như hóa thành một lưỡi dao sắc bắn, chém phù văn bốn phía Huyết Thần đại trận.
Xoảng!
Một giây sau, tiếng vỡ vụn lanh lảnh vang lên, giống như âm thanh thứ gì đó nứt vỡ.
Xoảng! Xoảng! Xoảng!...
Từng đợt tiếng vỡ vụn nối nhau, vang vọng bốn phía.
Ầm!
Toàn bộ tế đàn cũng rung lắc một cái.
Dọc thao tế đàn, Tử Dạ và Rodney đột nhiên mở to hai mắt nhìn, kinh ngạc nhìn về phía chân trời.
Chỉ thấy từng phù văn màu trắng bạc không thể nhận ra đột nhiên sáng lên nhanh chóng, giống như một chuỗi dây xích hòa vào bốn phía không trung.
Rầm rầm!
Phảng phất đang chấn động, từng chuỗi phù văn nối liền với tế đàn kia đột nhiên gãy lìa, khiến cho toàn bộ cổ thành bắt đầu sáng ngời lên.
Cùng lúc đó.
Bên ngoài dãy núi, một tiếng nổ rền vang dội.
Ầm!
Cột sáng chói mắt lóe lên trong đêm đen, bộc phát, chiếu sáng đêm tối, bầu trời cũng theo đó bớt tối hơn một chút.
Vốn là đêm tối yên tĩnh đêm tối trong nháy mắt đã sôi trào.
Grào!
Tất cả tinh thú trong núi đều bị dọa phát ra tiếng gào hoảng sợ trầm thấp, lao nhao nhìn về phía cột sáng kia.
Tỏng cột sáng, từng trận sóng không gian theo đó mở ra, lan tràn ra toàn bộ ngọn núi.
Đó là một loại khí thế vô hình, giống như một con thú đồ sộ đột nhiên phủ xuống vùng trời phía trên núi, khiến cho tất cả sinh vật đều cảm nhận được một luồng hơi thở mạnh mẽ.
Ầm ầm!
Núi non chấn động, cây cối lay động, những ngọn đá lớn trên núi lan xuống, lăn vào trong rừng rậm, dọa từng đàn chim bay ra, cất tiếng kêu kỳ lạ thê lương không biết là tiếng gì.
Núi ở thế giới Hắc Ám này vốn tồn tại các loại sinh linh kỳ dị khó có thể tưởng tượng, bình thường cực kỳ hiếm thấy, hôm nay bị hù dọa, bay nhao nhao trong đêm, giống như bóng quỷ, thật sự khiến người ta phải sợ hãi.
Nhưng bọn chúng vừa mới bay lên giữa trời thì lập tức giống như đụng vào một mặt tường, bị làn sóng không gian kia đập rơi xuống.
Ầm! Ầm! Ầm!...
Một đám thân thể khổng lồ đập lên mặt đất, bốc lên từng trận bụi đất.
Trong nháy mắt, cả một ngọn núi trở nên rối loạn.
Mặt đất vẫn đang chấn động, hơn nữa càng ngày càng kịch liệt, giống như có thứ gì đó muốn chui lên từ trong đất.