Ngay sau đó, hắn ngồi khoanh chân, từng tia tinh thần lực tràn ra từ mi tâm hắn, ngập ra khắp ngọn núi.
Dưới sự khống chế của tinh thần lực kia, từng phù văn được khắc sâu trong địa mạch, khảm xuống tầng đất, người khác không thể phát hiện được gì.
Vìu vìu vìu...
Cùng lúc đó, vô số viên nguyên thạch, khoáng thạch thuộc tính không giống nhau được Vương Đằng vung ra, rải khắp nơi dãy núi.
Dưới uy áp tinh thần kia, tinh thú hắc ám trong núi căn bản không dám có bất kỳ hành động khác nào, toàn bộ đều đàng hoàng ở yên trong ổ của mình, không ảnh hưởng gì đến Vương Đằng.
Ầm!
Ầm!
Ầm...
Từng trận tiếng gầm rú truyền ra khắp nơi trên núi, những nguyên thạch và khoáng thạch không cùng thuộc tính bị chôn vùi, hóa thành tiết điểm trận pháp, cung cấp năng lượng cho trận pháp.
Quá trình này đại khái kéo dài ba bốn giờ, Vương Đằng vừa khắc phù văn vừa mai phục các loại tiết điểm năng lượng trận pháp, từ từ hoàn thiện một trận pháp cấp Tông sư cao giai.
Ngũ Hành Huyễn Thiên trận!
Một trận pháp cấp Tông sư cao giai!
Để đảm bảo đạt được mục đích, có thể nói Vương Đằng đã bỏ ra rất nhiều công sức.
Chỉ vì vây hãm những loài Hắc Ám cấp Ma Quân trở xuống, một trận pháp cấp Tông sư cao giai đúng là có phần đại tài tiểu dụng, nhưng cẩn thận một chút chung quy là không sai.
Thật ra thì cũng do hắn lo lắng sẽ xuất hiện phù văn sư cấp Tông sư, nếu phá giải trận pháp, để cho những loài Hắc Ám kia tiến vào trong đó trước, sẽ làm loạn kế hoạch của hắn.
Hơn nữa trận pháp bên ngoài càng cao cấp, mới có thể nói rõ truyền thừa bên trong càng lợi hại.
Kể từ đó, tự nhiên sẽ có nhiều loài Hắc Ám hơn nghe tin mà đến.
Thế nên Vương Đằng đã nghĩ bố trí trận pháp cấp Tông sư cao giai loại ảo thuật này.
“Xong rồi!”
Vương Đằng khẽ thở ra, đứng dậy, khóe miệng nhếch lên.
Có trận pháp này, có thể kéo dài một ít thời gian rồi.
Hơn nữa đến lúc đó chính hắn chủ trì trận pháp, cho dù là phù văn sư cấp Tông sư đỉnh phong, cũng chưa hẳn có thể đánh bại được trận pháp này.
Thật ra lúc đầu hắn định sẽ bố trí một trận pháp cấp Thánh.
Đáng tiếc, tình huống không cho phép.
Phù!
Vương Đằng lắc đầu, vung tay lên, một trận bỗng nhiên thổi lên, thổi quét cả ngọn núi, lay lá cây vang lên tiếng xào xạc, cát bay đá chạy.
Trong phút chốc, một trận sương mù từ từ dâng lên, bao phủ toàn bộ bầu trời phía trên ngọn núi, khiến chỗ đó trở thành một mảnh đất mù mịt huyền ảo.
“Kế tiếp, chỉ cần đợi cá tự cắn câu là được.”
Vương Đằng chậm rãi hạ xuống, thân thể chìm vào trong sương mù, biến mất không thấy gì nữa.
...
Thời gian từ từ trôi qua, đợi đến khi ám nguyệt buông xuống, đêm đen qua đi, vài bóng người bay từ xa đến, xuất hiện gần núi Marta.
“Đây là??”
Một con loài Hắc Ám tộc Cự Ma cấp Chiến Tướng thập nhất tinh hiện ra thân hình đang bay nhanh, nhìn ngọn núi ở xa, mắt trợn to.
Đây là núi Marta mà nó biết sao?
Rốt cuộc đêm qua đã xảy ra chuyện gì, tại sao toàn bộ núi Marta đều bị sương mù bao phủ?
“Huyết Thần trên cao, núi Marta xuất hiện biến cố gì đây?” Một con loài Hắc Ám Huyết tộc cũng xuất hiện bên ngoài núi Marta, kinh ngạc nói.
Những loài Hắc Ám này đều đến từ vài tòa thành tương đối gần núi Marta, rất rõ ràng, bọn nó đã nghe được âm thanh đêm qua, rồi sau đó lập tức chạy tới.
Không nghĩ tới lại thấy được cảnh tượng như này
“Đi, qua đó xem một chút.”
Những loài Hắc Ám này có quen biết nhau, trực tiếp tập trung lại một chỗ, bay về phía núi Marta.
Còn lại là thế lực đối địch, chúng liếc nhau một cái, lạnh lùng hừ một tiếng, lập tức hóa thành một vệt sáng phóng về phía núi Marta, sợ bị đối phương vượt lên trước.
Chẳng qua cuối cùng bọn nó cũng không dám bước vào bên trong trận pháp.
Những loài Hắc Ám tới do thám tình hình này căn bản đều là cấp Chuẩn Chiến Tướng thập tinh trở lên, chưa rõ tình hình hiện tại, bọn nó hiển nhiên sẽ không ngu đến mức tùy tiện xông vào.
Đi dọc theo núi Marta, bọn nó thử đưa tay vào sâu trong sương mù, nhưng không bị tổn thương gì, sau đó lại đưa nguyên lực vào trong đó thăm dò...
Kết quả là, nguyên lực tiến vào trong, như ném đá xuống biển, không còn cảm nhận được gì.
Điều này làm nhóm loài Hắc Ám thất kinh.
Một vài loài Hắc Ám tinh thần lực mạnh thậm chí còn đưa tinh thần lực vào trong thăm dò, kết quả vẫn như vậy, không có bất kỳ phản ứng nào.
“Này!!!”
Một đám loài Hắc Ám lập tức nhìn nhau, không biết nên làm thế nào cho phải.
“Ngươi, tới đây!”
Lúc này, một con loài Hắc Ám Huyết tộc cấp Chiến Tướng thập nhất tinh chỉ vào một con loài Hắc Ám cấp Chiến Binh phía sau, lạnh lùng nói.
Con loài Hắc Ám cấp Chiến Binh kia lập tức biến sắc, nhưng căn bản không dám phản kháng, chỉ có thể kiên trì tiến lên, cung kính nói: “Đại nhân!”
“Ngươi đi vào trong đó!” Loài Hắc Ám Huyết tộc cấp Chiến Tướng thập nhất tinh lấy ra một sợi dây thừng, cột vào ngang hông đối phương, bình tĩnh nói: “Không ngừng đi sâu vào trong, cho đến khi hết dây, ta sẽ kéo ngươi ra.”
Con loài Hắc Ám cấp Chiến Binh kia không nói nhảm, cắn răng, quyết đoán một mình lao vào trong sương mù.
“Đã đến rồi sao!”
Sâu trong sương mù, trên tế đàn đỏ như máu, Vương Đằng ngồi khoanh chân, hai mắt khép hờ, khóe miệng cong lên.
Thời gian từ từ trôi qua, loài Hắc Ám bên ngoài đều đang đợi, đột nhiên một tiếng hét thảm truyền ra từ trong sương mù, ngay sau đó dây thừng căng ra.
Ánh mắt loài Hắc Ám cấp Chiến Tướng thập nhất tinh kia ngưng lại, lập tức nắm chặt dây thừng trong tay, kéo mạnh.
Bùm!
Nhưng ngay sau đó, dây thừng kia trực tiếp đứt đoạn, không tự chủ bay ngược ra.
Viu!
Con loài Hắc Ám cấp Chiến Tướng kia vội vàng nghiêng đầu, một đoạn dây thừng khác phá vỡ sương mù bay ra, bay ngang qua một bên đầu nó, một giọt mồ hôi lạnh chảy xuống, sắc mặt nó lập tức trở nên vô cùng khó coi.
Thành phố Hắc Nha!
“Nghe nói gì chưa? Dãy núi Marta xuất hiện bảo tàng!”
“Bảo tàng? Thật hay giả?”
“Nhất định là thật, hiện giờ rất nhiều người đã biết.”
“Bảo tàng gì vậy, nói nghe thử xem.”