Võ Đạo Toàn Thuộc Tính (Bản Dịch)

Chương 3645 - Chương 3645. Chôn Giết! Ngoài Ý Muốn! Tế Đàn Hiện Thế! (2)

Chương 3645. Chôn giết! Ngoài ý muốn! Tế đàn hiện thế! (2)
Chương 3645. Chôn giết! Ngoài ý muốn! Tế đàn hiện thế! (2)

Thời gian nhanh chóng trôi qua.

Thời gian một ngày ngắn ngủi, càng ngày có càng nhiều loài Hắc Ám hội tụ đến từ bốn phương tám hướng, còn nhiều hơn số lượng của một đợt trước đó rất nhiều.

Điều càng làm cho người ta kinh ngạc là trong đó có hơn mười khí tức rõ ràng đã đạt đến cấp Ma Quân, thật hiển nhiên bảo tàng này đã hấp dẫn người mạnh nhất ở sau lưng các thế lực lớn đi ra.

Vương Đằng mỉm cười, chớp mắt.

Đã có vết xe đổ, biện pháp giống như vậy, không biết những loài Hắc Ám này có trúng chiêu hay không?

“Trước cứ thử xem.”

Hắn chậm rãi nhắm mắt lại, chờ đợi ngày thứ hai đến.

Vương Đằng chuẩn bị tạo ra một hiện tượng giả, một cảnh tượng sương mù của trận pháp sẽ tan đi đúng giờ.

Do đó thời gian của sương mù này tan đi cần phải cố định.

Ngày thứ hai, khi đến thời gian giống vậy, Vương Đằng lại vận chuyển trận pháp, khiến sương mù tiêu tán đi.

Loài Hắc Ám ở bên ngoài nhìn thấy một màn này, không nhịn được náo động, nhưng chúng nó cũng không ngốc, lần này sẽ không mạo muội tiến vào trong đó.

“Trận pháp này dừng vận chuyển!”

Một loài Hắc Ám Huyết tộc cấp Ma Quân nhìn vào trong dãy núi, khẽ chớp mắt, chậm rãi nói.

Nó chẳng những là cấp Ma Quân, càng là một Đại sư phù văn, cũng không khó nhìn ra một vài vấn đề.

“Trận pháp dừng vận chuyển!”

Một vài loài Hắc Ám nghe được câu nói đó, không khỏi thấp giọng thảo luận.

“Hay là trận pháp này còn có người đang khống chế?”

“Chưa chắc, có lẽ là cơ chế vận chuyển của trận pháp như thế, thường cách một khoảng thời gian sẽ tự động tiêu tán, bằng không kêu người tiến vào như thế nào.”

“Có đạo lý, nhưng chắc thời gian này là có hạn, phải đến thành thị bỏ hoang kia trong thời gian cố định!”

“Thật vậy, bằng không sẽ rơi vào trong trận pháp giống như những loài Hắc Ám phía trước, chỉ sợ chúng nó thật sự dữ nhiều lành ít.”

“Vì sao ở trung tâm thành thị bỏ hoang kia còn tồn tại sương mù? Hơn nữa giống như nồng đậm hơn!”

“Nơi đó chắc là vị trí bảo tàng!”

Vương Đằng cố ý để lại sương mù đủ nồng đậm ở trên không tế đan, hoàn toàn che đậy những sương mù máu này đi, sẽ không để cho người bên ngoài nhìn thấy

Hiện giờ sương mù máu này đã tương đối nồng đậm, nếu như bị người nhìn thấy, khó tránh khỏi sẽ sinh ra một ít liên tưởng.

Do đó giờ phút này loài Hắc Ám đang ở bên ngoài dãy núi chỉ có thể nhìn thấy một lớp sương mù nồng đậm, hoàn toàn bao phủ khu trung tâm của thành thị.

Thậm chí chúng nó còn đang suy đoán, khả năng ở bên trong sương mù kia chính là vị trí bảo tàng.

Suy nghĩ này thật sự không có vấn đề gì.

Càng thần bí, càng có khả năng tồn tại bảo tàng.

Loài Hắc Ám Huyết tộc cấp Ma Quân kia vẫn chưa lập tức hành động, mà ngồi trên thân một tinh thú Hắc Ám vĩ đại, nhìn tình hình ở bên trong dãy núi Marta, giống như không hề có ý định tiến vào trong đó.

Những kẻ khác thấy vậy, cũng không mạo muội tiến vào.

Dù sao đã chết nhiều loài Hắc Ám như vậy, chúng nó không có khả năng lại tiến vào chịu chết.

Nhưng những loài Hắc Ám mạnh mẽ này lại sẽ không chịu buông tay như vậy, chúng nó phái tiếp loài Hắc Ám tiến vào trong trận pháp tra xét.

Thời gian chậm rãi trôi qua, khi thời gian cố định tiến đến, Vương Đằng lại vận chuyển trận pháp, bao phủ dãy núi, loài Hắc Ám ở bên trong chưa hề đi ra lập tức phát ra từng trận tiếng kêu thảm thiết, đều bỏ mạng.

Những loài Hắc Ám cấp Ma Quân hờ hững nhìn xem một màn này, không hề động đậy.

Ngày thứ ba, thời gian giống vậy, Vương Đằng lại tan sương mù đi, chờ đợi loài Hắc Ám tiến vào.

Đáng tiếc những loài Hắc Ám này vẫn đang chờ đợi, không hề nóng nảy chút nào.

Vương Đằng cũng không vội.

Chờ đợi con mồi mắc câu thường là một chuyện thật sự cần nhẫn nại.

Ngày thứ tư, ngày thứ năm…

Liên tục mấy ngày trôi qua, loài Hắc Ám đều đang chờ đợi quan sát, từng tốp loài Hắc Ám cấp thấp bị đưa vào trong dãy núi Marta.

Phần lớn những con chuột bạch nhỏ này bị chết ở trong đó, nhưng cũng có một số ít được cứu ra ngoài khi sương mù sắp một lần nữa bao phủ lấy dãy núi, nhặt về một cái mạng nhỏ.

Sở dĩ cứu những chuột bạch nhỏ này chẳng hề bởi vì những loài Hắc Ám cấp Ma Quân nhân từ, mà chúng nó muốn kiểm nghiệm một vấn đề.

“Nhìn xem từ tình huống trong vài ngày này, sương mù của trận pháp sẽ tan đi trong thời gian nửa giờ, nửa giờ này hẳn là khoảng thời gian an toàn.” Loài Hắc Ám Huyết tộc cấp Ma Quân kia thản nhiên nói.

“Nửa giờ!” Một loài Hắc Ám tộc Ma Giáp cấp Ma Quân khác lắc đầu nói: “Quá ngắn!”

“Thật sự quá ngắn, nửa giờ này đoán chừng không thể xông vào sương mù ở chỗ trung tâm thành thị kia, nơi đó mới là chỗ bảo tàng chân chính, cơ chế trận pháp trong đó tuyệt đối không tầm thường.” Loài Hắc Ám Huyết tộc cấp Ma Quân kia gật đầu nói.

“Tinsman, kể cả trình độ phù văn của ngươi đều không thể phá giải được trận pháp này sao?” Một loài Hắc Ám Dương Đầu Ma tộc cấp Ma Quân hỏi.

“Cái này chắc là trận pháp cấp Tông sư trong truyền thuyết, ta không phá giải được.” Loài Hắc Ám Huyết tộc cấp Ma Quân tên là Tinsman tỏ vẻ nghiêm nghị nói.

Nó biết rõ chỉ dựa vào lực lượng của mình nó thì tuyệt đối không thể phá giải được trận pháp này, cho nên mới nói thẳng với loài Hắc Ám cấp Ma Quân khác, nó cần trợ giúp của thế lực khác.

Tuy rằng nghe đồn bảo tàng trong dãy núi Marta này chính là truyền thừa do thủy tổ Huyết tộc lưu lại, nhưng nó không thể không làm như vậy.

Về phần tranh đoạt cuối cùng, tự nhiên đợi đến sau khi phá giải trận pháp xong lại tính.

Đây là chuyện mọi người thầm hiểu trong lòng nhưng không nói ra.

Bằng không chúng nó cũng sẽ không thể ôn hòa nhã nhặn thảo luận ở đó.

“Nếu như cộng thêm các Phù văn sư do chúng ta mang đến thì sao?” Loài Hắc Ám cấp Ma Quân của Dương Đầu Ma tộc kia nói.

“Cần phải thử xem, chúng ta chỉ có thời gian nửa giờ, trong vòng nửa giờ cho dù thành công hay không, phải rút khỏi.” Tinsman nói.

“Vậy thử xem đi.”

Hết chương 3645.
Bình Luận (0)
Comment