Võ Đạo Toàn Thuộc Tính (Bản Dịch)

Chương 3659 - Chương 3659. Cấp Ma Hoàng Hạ Vị Giáng Xuống! Tranh Nhau Mượn Sức! Không Biết Tự Lượng Sức Mình? (2)

Chương 3659. Cấp Ma Hoàng hạ vị giáng xuống! Tranh nhau mượn sức! Không biết tự lượng sức mình? (2)
Chương 3659. Cấp Ma Hoàng hạ vị giáng xuống! Tranh nhau mượn sức! Không biết tự lượng sức mình? (2)

Nghĩ như thế, Vương Đằng thổi quét niệm lực tinh thần ra, nhặt bong bóng thuộc tính từ bốn phía lên.

‘Không gian x500’

‘Không gian x800’

‘Không gian x1200’

‘Phù văn Không Gian viễn cổ x15’

‘Phù văn Không Gian viễn cổ x20’

‘Cửu Giới Hỗn Không đại trận (tầng thứ nhất) x4500’

‘Cửu Giới Hỗn Không đại trận (tầng thứ nhất) x5000’

‘Cửu Giới Hỗn Không đại trận (tầng thứ nhất) x3500’

“Tuyệt thật!” Một chút vẻ vui mừng không khỏi lóe lên trong mắt Vương Đằng.

Bong bóng thuộc tính trong lần này không hề ít.

Trong phút chốc, các bong bóng thuộc tính nhập vào trong thân thể của Vương Đằng, hóa thành các loại lực lượng và cảm ngộ.

Thuộc tính Không Gian tăng lên trọn vẹn 4500 điểm, khiến cho ‘Thể Không Gian’ của Vương Đằng lại một lần nữa tăng lên không ít, mà nắm giữ đối với ‘Thể Không Gian’ của hắn cũng tăng lên không ngừng.

Cho dù ‘Thể Không Gian’ của Vương Đằng đã đạt đến ngũ giai cực hạn, tạm thời không có cách nào tăng lên được nữa, nhưng bong bóng thuộc tính nhận được càng nhiều, chỗ tốt đối với hắn chắc chắn càng nhiều.

Ngày sau khi đột phá đến lục giai, thì sẽ càng thêm củng cố.

Nếu như là người khác, chắc chắn không có được cơ hội như vậy, nhưng đối với Vương Đằng lại không phải không có khả năng.

Do đó hắn không thể bỏ qua bất cứ cơ hội nào.

Dù sao bong bóng thuộc tính, hắn chưa bao giờ ngại nhiều.

Tiếp theo còn có ‘Phù văn Không Gian viễn cổ’, cảm ngộ tương ứng hiện lên ở trong đầu Vương Đằng, hóa thành từng phù văn Không Gian kỳ dị mà cổ xưa.

Vương Đằng không khỏi nhắm mắt lại, hấp thu tiêu hóa cảm ngộ phù văn Không Gian viễn cổ ở trong đầu.

Chỉ trong chốc lát, nắm giữ của hắn đối với ‘Phù văn Không Gian viễn cổ’ đã lại tăng lên không ít, ngày sau thi triển tất nhiên sẽ càng thuận buồm xuôi gió.

Cuối cùng vẫn là thuộc tính ‘Cửu Giới Hỗn Không đại trận’.

Vương Đằng vẫn khá coi trọng thuộc tính này, dù sao có liên quan đến bí mật của chín tầng giới Hắc Ám, hiện giờ hắn nắm giữ thuộc tính Cửu Giới Hỗn Không đại trận tầng thứ nhất hoàn chỉnh, có lẽ sẽ có trợ giúp cho hành động tiếp theo của hắn.

Do đó thuộc tính trận pháp này tăng lên càng cao, sẽ càng tốt cho hắn.

Một lần này thuộc tính ‘Cửu Giới Hỗn Không đại trận’ rơi xuống đầy đủ 15500 điểm, không thể nói là không nhiều.

‘Cửu Giới Hỗn Không đại trận (tầng thứ nhất)’ (cấp Thần): 16200/30000 (thông thạo)

“Đáng tiếc vẫn là cấp bậc thông thạo!” Vương Đằng lắc đầu.

Trận pháp cấp Thần này quá khó tăng lên, chỉ cấp bậc thông thạo thôi đã cần nhiều giá trị thuộc tính nhiều đến như vậy.

May mà lần này tăng lên hơn một vạn điểm, ngược lại không tồi, ít nhất nắm giữ của hắn đối với “Cửu Giới Hỗn Không đại trận’ thật sự càng ngày càng thuần thục.

Hơn nữa trong lòng hắn cũng dần dần nhiều thêm một chút minh ngộ, một chút minh ngộ về giới Hắc Ám tầng thứ nhất.

“Cửu Giới Hỗn Không đại trận này thật sự vô cùng huyền diệu, không hề thua kém gì Hư Không Giới Tử đại trận của tổng bộ liên minh Phó Chức Nghiệp.” Vương Đằng như có đăm chiêu, nhìn ảo ảnh trận pháp dần dần thu liễm lại ở trong hư không kia, đột nhiên có một ý tưởng kinh người hiện lên trong lòng.

Tình huống càng ngày càng phức tạp, đợi cho đến khi hắn mở tế đàn Huyết Thần ra, tốt nhất lập tức phải rời đi.

Mà mấu chốt để cho hắn rời đi chính là ở trên ‘Cửu Giới Hỗn Không đại trận’ tầng thứ nhất này.

“Nhưng nói đi cũng phải nói lại, tồn tại của giới Hắc Ám này lại có một ít liên hệ kỳ lạ với Cửu Giới Hỗn Không đại trận, thật sự kinh người.”

Vương Đằng lại cúi đầu nhìn giới Hắc Ám tầng thứ nhất ở bên dưới, không khỏi sờ cằm.

Tất cả nói ra thì dài dòng, nhưng trên thực tế chỉ trong vài hơi thở ngắn ngủi.

Vương Đằng hít sâu một hơi, thu hồi suy nghĩ, tầm mắt lại rơi lên trên người loài Hắc Ám Huyết tộc mới vừa xuất hiện ở nơi xa, ánh mắt hơi lóe lên.

“Ha ha ha… Lão tổ giáng xuống!”

Một thiên tài loài Hắc Ám Huyết tộc chú ý đến một màn này, thần sắc trên khuôn mặt khô quắt không khỏi chấn động, nở nụ cười lớn.

“Ngươi chết chắc! Ngươi xong rồi! Ha ha ha… đợi lát nữa ta phải hút khô máu của ngươi.” Huyết Knoll nhìn Vương Đằng, trong mắt tràn đầy vẻ oán hận, dữ tợn cười lớn, trên mặt tràn đầy thoải mái và đắc ý bệnh hoạn.

“Tên này thật sự đáng đánh đòn!”

Vương Đằng lắc đầu, không trả lời nói, nhưng sương mù máu ở xung quanh lại cuốn lên, rồi sau đó hình thành từng xúc tua, quất về phía đối phương.

Bốp!

“A…” Huyết Knoll trực tiếp hét thảm lên một tiếng, thân hình xoắn lượn giữa không trung.

Bốp! Bốp! Bốp…

Từng xúc tua huyết sắc hung hăng quất qua, không hề có ý định ngừng nghỉ, khiến cho nó không ngừng xoắn lượn, giống như một con quay.

“A… dừng tay!” Huyết Knoll kêu lên thảm thiết không ngừng, âm thanh vô cùng thê lương: “Đồ khốn! Ngươi dám đánh ta… A!”

“Vì sao ta không dám.” Vương Đằng cười ha ha.

Mười mấy loài Hắc Ám Huyết tộc khác lập tức câm như hến, không dám lên tiếng nữa.

Thằng cha này thật sự là một kẻ ngoan độc!

Một lời không hòa hợp đã quất!

Nhìn Huyết Knoll xem, thật sự quá thê thảm.

Chúng nó thật thức thời ngậm miệng lại, không dám thốt lên một lời nào nữa.

“Làm càn!”

Lúc này, một tiếng hét lớn truyền đến từ nơi xa, tiếng gầm cuồn cuộn đánh sâu mà đến.

“Hừ!” Vương Đằng hừ lạnh một tiếng, sương mù bốn phía cuồn cuộn lên, ngăn cản sóng âm giống như thực chất kia lại.

Rầm!

Tiếng rít vang quanh quẩn hư không, một bóng dáng lấy tốc độ cực nhanh dữ dội xông đến, lập tức đã đi đến gần.

Đó là một loài Hắc Ám Huyết tộc toàn thân mặc trường bào quý tộc màu đỏ tươi, khuôn mặt anh tuấn đến cực hạn, dáng vẻ không khác gì Nhân tộc, trên người nó tản ra khí tức huyết sắc nồng đậm, những khí tức huyết sắc này giống như từng con rắn dài màu máu vờn quanh trên người nó, có vẻ đặc biệt kỳ dị.

“Thả nó ra!”

Ánh mắt của nó uy nghiêm, khí chất lại có vẻ ung dung hoa quý, trừ bỏ sắc mặt cực kỳ tái nhợt ra, không hề nhìn ra nó là một loài Hắc Ám, giờ phút này giọng nói lạnh như băng truyền ra, giống như đang ra lệnh cho Vương Đằng.

Bốp!

Hết chương 3659.
Bình Luận (0)
Comment