Đánh sâu này không thể nghi ngờ hơi lớn.
Đối mặt với chủng tộc Hắc Ám mạnh mẽ như thế, phe Quang Minh thật sự có phần thắng sao?
Không biết vì sao, trong đầu Vương Đằng không nhịn được sinh ra ý nghĩ này, khiến cho hắn hơi suy sụp.
Mãi cho đến nay, hắn đều thật tự tin.
Nhưng mà theo thực lực càng mạnh mẽ, trình độ tiếp xúc đến cũng càng ngày càng cao, hắn phát hiện thế giới này còn kinh khủng hơn trong tưởng tượng rất nhiều.
Càng trở nên mạnh mẽ thì càng kính sợ.
“Phù!”
Hắn hít sâu một hơi, sau đó chậm rãi thở ra, để cho mình bình tĩnh lại.
“Không có gì đáng sợ, phe Quang Minh chắc chắn cũng có tồn tại vô cùng mạnh mẽ, chính là vẫn chưa xuất hiện mà thôi.”
Ánh mắt Vương Đằng lóe lên, trong lòng dần dần kiên định.
Không có gì là không có khả năng, một đường hắn đi tới, khó khăn từng trải qua còn thiếu sao?
Sao lại bị chỉ là một hình ảnh viễn cổ hù sợ được.
‘Ý chí Hắc Ám viễn cổ’: 3500/10000 (nhất giai)
Vương Đằng lại nhìn thoáng qua giao diện thuộc tính, trong lòng trở nên vui vẻ, kể cả cường giả viễn cổ siêu cấp của thế giới Hắc Ám thì sao chứ, còn không phải vẫn bị hắn cạo lông cừu ư.
Ý chí Hắc Ám viễn cổ này không thể nghi ngờ cực kỳ mạnh mẽ, còn mạnh hơn khí thế của loài Hắc Ám bình thường.
Lấy quan điểm của Vương Đằng, loại lực ý chí này thậm chí có thể so sánh với ý chí viễn cổ và Bất Khuất Lôi Đình chiến ý của hắn.
Bởi vì loại ý chí này không đơn thuần là ý chí Hắc Ám, càng có được ý cổ xưa của viễn cổ, có hiệu quả kỳ diệu ngang nhau với ý chí viễn cổ Vương Đằng đang nắm giữ.
Hắn nhìn tàn binh trước mắt, ánh mắt tương đối nóng bỏng, không nỡ rời đi, lại chờ trong giây lát, hung bạo cạo lông cừu ba lần, cho đến không có bong bóng thuộc tính rơi xuống nữa mới không thể không bỏ qua rời đi.
“Đáng tiếc!” Vương Đằng lắc đầu, lại liếc nhìn giao diện thuộc tính.
‘Ý chí Hắc Ám viễn cổ’: 6500/10000 (nhất giai)
Lúc này ‘Ý chí Hắc Ám viễn cổ’ của hắn cũng đạt đến 6500 điểm, rất nhanh có thể đột phá đến nhị giai.
“Có ý chí Hắc Ám viễn cổ này, khi ta lại đối mặt với khí thế của cường giả Hắc Ám là có thể trực tiếp dùng ý chí Hắc Ám này đấu lại.”
Vương Đằng sờ cằm, thầm nghĩ trong lòng.
Lúc trước khi đối mặt với khí thế của những cường giả Hắc Ám này, chỉ có thể phòng ngự bị động, không thể đánh trả, thật sự bực tức.
Hiện giờ hay rồi, có ý chí Hắc Ám viễn cổ này, xem ai còn có thể sử dụng khí thế để áp hắn nữa.
Chẳng qua lực ý chí này vẫn còn hơi yếu chút, ít nhất phải đạt đến tam giai tứ giai mới được, bằng không thì không hề có tác dụng gì.
“Nhìn xem còn có binh khí khác có thể rơi xuống thuộc tính ý chí Hắc Ám viễn cổ này không.” Phân thân Huyết Thần liếc nhìn xung quanh, tìm kiếm binh khí cổ xưa khác.
Đáng tiếc, hắn tìm hồi lâu nhưng không tìm được binh khí thứ hai có được ý chí Hắc Ám viễn cổ này.
Vương Đằng không khỏi thở dài, tuy rằng đã sớm đoán được binh khí có thể lưu lại ý chí viễn cổ này tuyệt đối cực kỳ hiếm thấy, nhưng trong lòng vẫn không nhịn được thất vọng.
“Thôi bỏ đi, là ta quá tham lam.” Vương Đằng lắc đầu.
Bong bóng thuộc tính thứ này hoàn toàn nhìn xem cơ duyên, có thể có được cảm ngộ tương ứng đã xem như đốt nhang thơm, không thể yêu cầu xa vời quá.
Tuy rằng hiện giờ hắn chỉ nắm giữ nhất giai, nhưng mà so sánh với người không nắm giữ lại khác nhau một trời một vực.
Loại ý chí cổ xưa này, không phải bất cứ người nào đều có thể nắm giữ, hắn đã rất may mắn.
…
Bên kia, sau khi phân thân Huyết Thần rời đi, Huyết Gener xuất hiện ở trước mặt tàn binh kia, sờ cằm: “Hình như Huyết Tử kia đang cảm ngộ lực ý chí của tàn binh này?”
“Không biết cuối cùng hắn đã lĩnh ngộ được chưa?”
“Trước kia có không ít thiên tài bị ý chí Hắc Ám viễn cổ nơi đây hấp dẫn, nhưng chưa bao giờ có ai có thể lĩnh ngộ được, ta thật hiếu kỳ, hắn có thể lĩnh ngộ không.”
Phân thân Huyết Thần tiếp tục đi dạo, mặc dù không phát hiện tàn binh nào ẩn chứa ý chí viễn cổ nữa, nhưng hắn phát hiện bảo vật ở nơi này đều thật kỳ lạ, ẩn chứa đặc tính Hắc Ám, hoàn toàn khác với bảo vật của phe Quang Minh.
Nhưng những bảo vật này không khiến cho hắn có ý muốn ra tay.
Cho đến khi hắn nhìn thấy một bảo vật, lại dừng bước chân.
“Hả?”
Thể Huyết Thần của hắn lại không bị khống chế khẽ chấn động lên, huyết mạch trong cơ thể giống như xuất hiện một chút xao động.
“Có chuyện gì vậy?”
Phân thân Huyết Thần hơi sững sờ, kinh ngạc nhìn bảo vật được trưng bày trong tủ trước mặt, trên mặt tràn đầy vẻ nghi hoặc.
“Chẳng lẽ là do thứ này gây ra?”
“Nhưng mà… nó là cái gì? Bầu rượu sao? Hay là ấm nước?”
Hắn không khỏi quan sát bảo vật trước mặt, rơi vào trầm tư.
Bầu rượu này… tạm thời gọi nó là bầu rượu.
Nó vẫn tràn ngập đặc sắc của Huyết tộc, toàn thân hiện lên màu đỏ sẫm, thân bầu rất cao, cái bệ bên dưới chiếm cứ ít nhất độ cao một phần ba, thoạt nhìn hơi quái dị.
Trên thân bầu khắc đầy hoa văn và đồ án, để lộ ra khí tức quỷ dị, cổ xưa.
Nhưng Vương Đằng thật sự không dám khen tặng những đồ án này, đều là những sinh linh như con dơi, quạ đen, huyết xà linh tinh, từng đôi mắt lạnh như băng màu đỏ tươi kia giống như đang nhìn chằm chằm vào người nhìn nó, thoạt nhìn không hề đứng đắn.
Bảo vật này, ở trong kho tàng Huyết tộc, phân thân Huyết Thần vẫn là lần đầu tiên gặp được.
Một bầu rượu có thể có chỗ kỳ lạ nào?
Hơn nữa bầu rượu này được đặt ở vị trí phía tương đối sau, xem ra là tồn tại tích bụi, vốn không có ai chú ý đến.
“Thứ này lại có thể kích động thể Huyết Thần.”
Bên trong không gian cắn nuốt, Vương Đằng sờ cằm, một chút hứng thú lộ ra trong ánh mắt.
Hắn đứng trước mặt bầu rượu này một lúc, đã có thể xác nhận, chính là bầu rượu này đã kích động thể Huyết Thần.
Vì thế hắn kêu phân thân Huyết Thần lấy Huyết Tử lệnh ra, mở lồng năng lượng trước mắt, định nhìn xem bầu rượu này rốt cuộc có chỗ nào kỳ lạ.