Còn Âm Ngưng thảo Vương Đằng lấy được tổng cộng có sáu lá, khoảng mười tám nghìn năm tuổi, có thể nói là cực kỳ quý giá.
Có thể được xếp vào tầng thứ hai của bảo tàng, giá trị của cây Âm Ngưng thảo này chắc chắn là vô giá.
Đáng tiếc tác dụng của Âm Ngưng thảo quá mạnh, nhất định phải là người có thiên phú Âm Ảnh mới hữu dụng, đối với những người khác thì vô dụng.
Cho nên ở trong tầng thứ hai của bảo tàng, cây Cỏ Âm Ngưng này cũng chẳng được coi trọng mấy, nó thậm chí còn chẳng bằng một món binh khí cấp Thánh.
Nhưng đối với Vương Đằng mà nói, giá trị của cây cỏ Âm Ngưng này vượt xa hơn binh khí cấp Thánh nhiều nhiều.
Đột nhiên, đúng lúc một lá rơi xuống, khí tức trên người Vương Đằng trong nháy mắt tăng vọt, dường như đã đột phá một lá chắn nào đó.
‘Thiên phú Âm Ảnh’: 1/20000 (Nhị giai);
Vương Đằng thầm vui mừng, tâm niệm vừa động, ánh mắt đã quét qua bảng thuộc tính.
Quả nhiên thiên phú Âm Ảnh thăng cấp rồi.
Từ nhất giai nâng tới nhị giai, tốc độ không thể nói là không nhanh được.
Đương nhiên, vốn khoảng cách đột phá cũng không còn nhiều lắm, cho nên đã hoàn thành thăng cấp vào khoảnh khắc cái lá đầu tiên rụng xuống.
Vương Đằng rất vui mừng, bởi vì vẫn còn năm cánh nữa, có lẽ có thể thăng cấp thêm một giai.
“Tiếp tục!”
Hắn tiếp tục bình ổn tâm trạng, mở thần thông Thôn Thiên Phệ Địa, nhanh chóng hấp thu năng lượng trong cỏ Âm Ngưng.
Sau khi lá đầu tiên rơi xuống, dường như đã gây nên phản ứng dây chuyền, lá thứ hai, thứ ba cũng bắt đầu rơi xuống, lần lượt tan biến.
Khí tức trên người Vương Đằng cũng càng ngày càng nồng đậm, còn nồng đậm hơn trước đó gấp đôi.
Thời gian dần dần trôi qua.
Khi lá thứ năm rơi xuống, trong cơ thể Vương Đằng lại truyền tới một tiếng vang nhẹ, cứ như một tín hiệu nào đó vậy, hắn lập tức hiểu ra, thiên phú Âm Ảnh đã thăng cấp tới tam giai.
Áp chế vui mừng trong lòng, Vương Đằng càng hăng hái hơn, hấp thu nốt cái lá cuối cùng, thậm chí còn có cả phần rễ cây, sau khi lá thứ sáu rụng xuống, một lát sau, cả cây Cỏ Âm Ngưng đều khô héo, hoàn toàn hóa thành cát bụi, biến mất trong bàn tay hắn.
Một lúc sau, Vương Đằng chậm rãi mở mắt ra, trong đấy mắt dường như có một luồng Âm Ảnh lóe qua, xuất hiện rất mơ hồ.
Hắn suy nghĩ một lát, liếc nhìn bảng thuộc tính, khóe miệng không khỏi cong lên.
‘Thiên phú Âm Ảnh’:12000/30000 (Tam giai);
Thiên phú Âm Ảnh đã đạt tới tam giai, hơn nữa còn không phải là vừa bước vào tam giai, từ góc độ giá trị thuộc tính, trình độ này đã tới gần giai đoạn tam giai trung cấp.
Sau đó, Vương Đằng lại cảm nhận được một luồng lực Âm Ảnh trong cơ thể, quả nhiên đã mạnh mẽ hơn rất nhiều lần.
Cảm giác này rất tốt.
Hắn lập tức điều động lực Âm Ảnh trong cơ thể, bao bọc mình lại.
Sau đó thân thể Vương Đằng như hóa thành một luồng Âm Ảnh, dung nhập vào Hắc Ám trong không gian cắn nuốt, hoàn toàn biến mất, như thể không tồn tại.
Khoảng khắc này, hắn cảm thấy lực Âm Ảnh của mình như có thể tránh được tầm mắt của cường giả cấp Vực Chủ, nói cách khác, cho dù đứng ở dưới mí mắt của cường giả cấp Vực Chủ, đối phương cũng chưa chắc phát hiện được hắn.
Nếu cộng thêm những thủ đoạn ẩn nấp đó của hắn, thì sau này lúc ẩn nấp, chắc chắn sẽ trốn được kỹ hơn.
Đương nhiên, lợi ích của việc thiên phú Âm Ảnh thăng cấp đưa tới không chỉ là những thứ này, bất kể là luyện chế Ảnh Khôi cấm chế, hay là thi triển chiến kỹ phương diện Âm Ảnh, sau này sẽ càng thuận buồm xuôi gió hơn, cường đại hơn.
“Hay lắm!” Vương Đằng tiên tán lực Âm Ảnh bên ngoài thân thể, thân hình dần dần xuất hiện, trong mắt lóe lên ánh sáng vui mừng.
Lần này đúng là may mắn.
Hắn không biết đây đã là lần thứ mấy hắn cảm khái vận khí của mình, nhưng thực sự nhịn không được.
Nghĩ tới thu hoạch lần này, hắn cảm thấy tiêu hao những thuộc trắng đó đúng là đáng giá.
“Không ngờ ngươi còn nắm giữ thiên phú Âm Ảnh.” Lúc này, Icedis xuất hiện ở bên cạnh, ánh mắt nhìn Vương Đằng một cách khó hiểu.
Vương Đằng thản nhiên cười, nhìn Icedis thật sâu...
Ngươi biết quá nhiều rồi!
Icedis sửng sốt, đây là ánh mắt gì? Tại sao nó lại cảm thấy tên này như ăn chắc nó rồi vậy?
Nhưng nó rất nhanh đã phản ứng lại, tên này có thể để nó biết những chuyện này, chắc sẽ không thả nó đi đâu.
Nhất là phân thân Hắc Ám đó, sự tình trọng đại, khi để lộ thông tin, chẳng ai biết sẽ xảy ra hậu quả gì.
Ánh mắt Icedis lóe lên, vẻ mặt hơi phức tạp.
“Hừ!”
Nó khẽ hừ một tiếng, biến mất tại chỗ, quay vào trong Băng Ly châu.
Có thể khiến nó khuất phục hay không, thì phải xem hắn có năng lực đó không đã.
“Để nó biết, không sao chứ?” Giọng nói của Viên Cổn Cổn vang lên ở trong đầu Vương Đằng, hơi do dự.
“Không sao.” Vương Đằng mỉm cười, ánh mắt hơi lóe lên, không nghĩ nhiều nữa, chuyển sự chú ý vào chuyện khác.
Bây giờ thiên phú Âm Ảnh đã thăng cấp xong, đã tới lúc suy nghĩ đến chuyện ché tạo bảo vật phi hành.
Bây giờ hắn có hai cách, một là chế tạo ra bảo vật phi hành hệ Hắc Ám, hai đương nhiên là chế tạo ra bảo vật phi hành hệ Quang Minh.
Nếu chế tạo ra bảo vật hệ Hắc Ám, đương nhiên không thể sử dụng ở thế giới Quang Minh, nguy hiểm khá lớn.
Nhưng chế tạo ra bảo vật hệ Quang Minh, ở thế giới Hắc Ám, thỉnh thoảng cũng có thể sử dụng, cùng lắm là bại lộ mà thôi.
Nhưng, nguy cơ bại lộ ở thế giới Hắc Ám vẫn nhỏ hơn.
Bởi vì thế giới Hắc Ám có truyền thống cướp đoạt thế giới Quang Minh, cho dù là ruộng đất, hay là các loại bảo vật, đều là đối tượng cướp đoạt.
Bọn nó chỉ là không thích sử dụng bảo vật của thế giới Quang Minh, chứ không phải không thể dùng.
Điều này khác với thế giới Quang Minh.
Nếu võ giả của thế giới Quang Minh sử dụng bảo vật hệ Hắc Ám, thì rất dễ dàng bị lây nhiễm.