Nó đã từng nghe nói có rất nhiều thiên tài có tài năng tuyệt vời từng gặp được dị hỏa thiên địa, kết quả đều chết dưới ngọn lửa này, gần như không có mấy ai có khả năng thu phục được, ít nhất hắn chưa từng nghe nói đến.
Tuy rằng nó rất tự tin với may mắn của mình, nhưng lại cũng không dám mạo hiểm.
Huyết Keppel lập tức đau đầu lên, tuy rằng bảo vật lần này tốt thật, nhưng lại không dễ lấy như vậy, không giống với các bảo vật trước kia, cơ bản đều chỉ nhặt không, rất tiện lợi.
Đương nhiên, bảo vật càng cao cấp, chắc chắn càng khó thu phục, bản thân nó cũng hiểu rõ định luật này.
Giống như con tàu nhỏ màu đỏ tươi dưới thân nó đây, lúc trước khi thu cũng tiêu tốn một phen công sức, thật vất vả mới thu được, chỗ tốt duy nhất chính là không có nguy hiểm gì, vẫn có điểm khác biệt với dị hỏa thiên địa.
“Phải bày trận pháp ra che giấu nơi đây, nếu không nhất định sẽ thu hút những kẻ khác.” Giờ phút này ánh mắt Huyết Keppel lóe lên, âm thầm suy nghĩ trong lòng: “Không thể gấp, không thể gấp, thu phục dị hỏa thiên địa tuyệt đối không thể gấp gáp được, bằng không chết đều không biết chết như thế nào, ta phải trở về chuẩn bị một vài thủ đoạn mới được.”
Ánh mắt của nó quét nhìn bốn phía, giống như đang phán đoán địa hình gần đây, một lát sau nó lấy ra từng khối nguyên thạch Hắc Ám từ trong nhẫn không gian, bố trí ở xung quanh…
“Nó đang làm cái gì vậy?” Viên Cổn Cổn kỳ quái hỏi.
“Như vậy còn cần phải hỏi sao, nó rõ ràng đang bố trí trận pháp.” Vương Đằng tỏ vẻ cổ quái nói.
“Bố trí trận pháp? Không phải dùng tinh thần lực là được à, còn làm như vậy, như vậy…” Viên Cổn Cổn hơi cạn lời, hoàn toàn không biết nên hình dung cách làm của loài Hắc Ám trước mặt này như thế nào.
Đối phương tự tay bố trí từng khối nguyên thạch Hắc Ám ở xung quanh, giống như một người nông dân làm ruộng đang gieo từng hạt giống xuống, dáng vẻ cẩn thận từng li từng tí kia, thật sự không thể nhận ra nổi một chút phong thái nào của Phù văn trận pháp sư.
Chủ yếu là Viên Cổn Cổn ở bên cạnh Vương Đằng lâu rồi, ngày thường nhìn thấy đều là hư ảo minh khắc trận pháp vượt trên thủ đoạn của Phù văn trận pháp sư bình thường, đột nhiên nhìn thấy thủ pháp bày trận thiếu chuyên nghiệp kia của đối phương, trái ngược thật sự quá lớn, nên tạm thời khó có thể tiếp nhận.
“Thoạt nhìn có phần giống như phương pháp không chính thống.” Vương Đằng hơi dở khóc dở cười nói.
Hắn đột nhiên cảm thấy hình như mình đã nhìn ra một chút bóng dáng quen thuộc từ trên người loài Hắc Ám Huyết tộc trước mắt này, cẩn thận, dè dặt, tinh thần lực không tệ, còn biết phù văn trận pháp, trên người lại có vài bảo vật khiến cho người ta cảm thấy hứng thú…
Kết hợp lại, như thế này chẳng phải kiểu mẫu nhân vật chính thỏa đáng sao?
Chỉ trong một chớp mắt, Vương Đằng cảm thấy mình cực kỳ giống với nhân vật phản diện đang có ý đồ cướp đoạt bảo vật của nhân vật chính.
Này con mẹ nó là có chuyện gì chứ.
“Nhìn xem trình độ của nó ít nhất cũng phải cấp Tông sư, không ngờ lại thiếu chuyên nghiệp như vậy, đây là lần đầu tiên ta gặp được Phù văn trận pháp sư như thế này.” Viên Cổn Cổn lắc đầu nói.
“Loài Hắc Ám này hơi cổ quái.” Vương Đằng lại sờ cằm nói: “Thôi bỏ đi, không quan tâm được nhiều như thế, cứ bắt lại trước đã rồi đặt câu hỏi là được.”
Hắn đã lần mò ra thực lực của loài Hắc Ám Huyết tộc kia đến tương đối, một vài thủ đoạn át chủ bài đều không nhìn ra, do đó không cần phải chờ đợi thêm nữa, trực tiếp ra tay là được.
Ngay sau đó, phân thân Huyết Thần động, nhưng hắn vẫn chưa rời khỏi khe hở không gian, mà dựa vào Không Thiểm tiến hành di chuyển, tiện thể tăng thêm một tầng lực Âm Ảnh ở trên người, hiệu quả của thiên phú Âm Ảnh tam giai lập tức biểu hiện ra, khiến cho khí tức trên người hắn càng kín đáo hơn, vốn không hề nhìn ra được chút gì, sau đó lặng lẽ lần mò đến sau lưng loài Hắc Ám Huyết tộc kia.
“Ai?” Loài Hắc Ám Huyết tộc kia đột nhiên quay đầu ra đằng sau, cau mày, tỏ vẻ vô cùng khẩn trương.
“???”
Phân thân Huyết Thần đứng tại chỗ không nhúc nhích, trong lòng hoảng hốt, nhưng hắn rất nhanh phát hiện ra, loài Hắc Ám Huyết tộc kia vốn không nhìn sang chỗ hắn, đối phương đang nhìn sang một hướng khác.
Cmn hù chết bố mày!
Phân thân Huyết Thần ở một nơi bí mật gần đó lặng lẽ sờ ngực, nhưng không vội vã động, yên lặng quan sát loài Hắc Ám kia.
Huyết Keppel thoáng nhìn ra đằng sau, nhíu mày lại, thì thào tự nói: “Chẳng lẽ do ta quá khẩn trương sao? Mới vừa rồi giống như cảm thấy có chỗ nào đó khẽ động.”
Nó cẩn thận cảm ứng một phen, xác định không có vấn đề gì mới thu hồi ánh mắt, tiếp tục bố trí trận pháp.
Nhưng một lát sau…
“Ai?”
Lại một tiếng quát nhẹ truyền ra từ trong miệng nó.
“…”
Phân thân Huyết Thần hơi cạn lời nhìn xem một màn này, có phải Huyết tộc này có chứng hoang tưởng bị hại không vậy?
Một lần này tự nhiên giống như trước không hề có bất cứ ai xuất hiện.
Nơi này có người khác hay không, không có ai càng rõ ràng hơn Vương Đằng.
Lúc này Huyết Keppel mới lại tiếp tục bố trí trận pháp, khoảng cách thời gian hơi dài hơn mới vừa rồi một chút, sau đó nó lại thêm một lần nữa đột nhiên quay đầu lại, quát lớn một tiếng trong miệng: “Ai?”
“Đù má mày bệnh thần kinh!”
Phân thân Huyết Thần thật sự không nhìn nổi nữa, trực tiếp ra tay, nhảy ra khỏi kẽ hở không gian, một quyền đấm về phía đối phương.
Ám Ma quyền!
Ầm rầm!
Một dấu quyền màu đỏ sậm ngưng tụ ra, hung hăng nện vào đầu đối phương, thế quyền kinh người, trực tiếp nện mở nham thạch nóng chảy bốn phía ra.
“Hừ! Ta đã biết quả nhiên có người núp trong bóng tối.”
Huyết Keppel hơi biến sắc, nhưng trong mắt lại cực kỳ đắc ý, tỏ vẻ cơ trí như ta.
Giờ phút này phân thân Huyết Thần đã rất gần nó, nhưng nó lại không hề hoảng hốt, tinh thần lực vừa động, lấy một vật từ trong nhẫn không gian ra, chắn trước mặt.
Keng!