Có thể khiến cho Huyết Tàn Ma Tôn đại nhân nhượng bộ, cho dù dựa vào thực lực của bản thân hay là dựa vào ngoại lực, Huyết Tử này đều khó có khả năng là nhân vật đơn giản.
Dù sao nếu như đổi lại thành nó, kể cả cho nó những thủ đoạn lớn mạnh này thì nó vẫn cũng không dám đi mạo phạm Ma Tôn đại nhân, chứ đừng nói đến chống lại chúng nó.
Cứ giống như nó là tốt nhất, bình thường sống tạm bợ, nhặt bảo vật, tăng thực lực lên. Bên Nhân tộc kia có cách nói như nào ý nhỉ, a đúng rồi, làm việc gì cũng phải suy xét!
人族那边有种说法怎么说来着, 哦对了, 猥琐发育
Nó cảm thấy phong cách hành sự này cũng rất chính xác, cho dù nói như thế nào, ổn định vẫn là quan trọng nhất.
Con tàu nhỏ màu đỏ tươi lao nhanh trong nước biển, phá vỡ từng tầng nước biển, rất nhanh đã đi đến chỗ núi lửa phun trào.
“Nhất định chính là trong này, vẻ nóng rực thật nồng đậm, như thế này tuyệt đối không phải là nhiệt độ nham thạch nóng chảy của núi lửa bình thường có khả năng tản mát ra được.
Ánh mắt Huyết Keppel tỏa sáng, cảm thấy phen này chắc nhặt được bảo bối lớn.
Lại nói tiếp, cách lần trước nó nhặt được bảo bối đã qua một khoảng thời gian, như vậy nói lên phải xuất hiện bảo bối lớn.
Đây là kinh nghiệm đoạt được đã tích lũy sau nhiều năm của nó.
Thời gian cách lần trước nhận được bảo vật càng lâu, nói lên bảo vật lần này càng ghê gớm.
Nhưng nó thật cẩn thận, không mạo muội tiến vào trong miệng núi lửa bên dưới, mà cẩn thận dùng tinh thần lực thăm dò, cảm ứng một phen trước.
Mấy năm trước, nó đã từng nhận được một bảo vật có thể tăng căn nguyên linh hồn lên, vì thế nên tinh thần lực tăng lên không ít, mạnh hơn cấp Vực Chủ bình thường một chút.
Chính là dựa vào hỗ trợ của tinh thần lực, nó mới có thể tránh đi một chút nguy hiểm.
“Hả?”
Ở dưới đáy nham thạch nóng chảy, Vương Đằng đột nhiên cảm thấy điều gì, chân mày hơi cau lại.
“Có chuyện gì vậy?” Viên Cổn Cổn đang nhìn chăm chú vào lửa Hắc Ám trước mặt, thấy vẻ mặt hắn khác lạ, không khỏi lên tiếng hỏi.
“Có người đến đây.” Không đợi Vương Đằng nói gì, Icedis đã nói.
“Có người!” Viên Cổn Cổn hơi biến sắc: “Chẳng lẽ là cường giả loài Hắc Ám sao?”
“Không cần lo lắng, chỉ là một cấp Ma Hoàng trung vị thôi.” Vương Đằng thản nhiên nói.
“Vậy còn tốt.” Viên Cổn Cổn nhẹ nhàng thở ra: “Nếu không để Icedis giải quyết nó đi? Miễn cho thu hút càng nhiều loài Hắc Ám đến đây.”
“…” Icedis lạnh lùng liếc xéo nó.
Chỉ là một sinh mệnh trí năng cấp Vực Chủ, còn định sai sử nó?
“Ha ha, đùa! Đùa thôi!” Viên Cổn Cổn ngượng ngùng cười khan nói.
“Không vội, nhìn xem nó định làm cái gì trước đã?” Vương Đằng ung dung nói, sau đó chỉ thấy hắn vung tay lên, lực Không Gian trào ra, thân hình của phân thân Huyết Thần đã biến mất tại chỗ không thấy gì nữa.
…
“Không có tồn tại của loài Hắc Ám khác, chỉ có một luồng lực lượng cực kỳ nóng rực, chắc là bảo vật kia.” Huyết Keppel vui mừng quá đỗi, không do dự nữa, lập tức điều khiển con tàu nhỏ màu đỏ tươi dưới thân, lao về phía miệng núi lửa.
Phù văn ở trên con tàu nhỏ lóe lên, hình thành một lồng phòng hộ, hoàn toàn ngăn trở nham thạch nóng chảy ở đang phun trào ở bên ngoài.
Không bao lâu, con tàu nhỏ màu đỏ tươi đã đi đến dưới đáy nham thạch nóng chảy, nhìn ngọn lửa màu đen đang thiêu đốt hừng hực trước mắt.
“Ngọn lửa màu đen??!”
Huyết Keppel cẩn thận quan sát ngọn lửa màu đen đang âm thầm thiêu đốt trước mặt, lập tức nhíu mày lại, suy nghĩ chuyển động điên cuồng ở trong đầu, một tia sáng lập tức lóe lên, sau đó biểu cảm trên mặt nó dần dần cứng đờ xuống.
“Này này này… này đù má là lửa Hắc Ám?!”
“Dị hỏa thiên địa!”
“Ta trúng mánh!”
Huyết Keppel đúng là trở nên nói năng hơi lộn xộn, nó cảm thấy số bảo vật mình tìm được nửa đời trước cộng lại có lẽ đều không bằng một lửa Hắc Ám này.
Phen này thật sự muốn trúng mánh lớn!
Đáng tiếc nó lại không nhận ra có người đang nhìn chằm chằm vào nó.
Cách đó không xa, ở trong kẽ hở không gian, Vương Đằng nhìn vẻ mặt của đối phương, sắc mặt dần dần trở nên cổ quái.
“Tên này sẽ không phải đến đây để cướp bảo bối đấy chứ?” Viên Cổn Cổn nói.
“Tám phần là thế.” Vương Đằng sờ cằm nói: “Nhưng các ngươi có phát hiện không, con tàu nhỏ màu đỏ tươi ở dưới người nó hình như có gì đó.”
“…” Viên Cổn Cổn có phần câm nín, người ta có vẻ đến để cướp bảo bối, kết quả lại bị ngươi để mắt đến.
Có chuyện gì thế này.
“Ừm… thoạt nhìn giống đồ cổ.” Icedis gật đầu nói.
“Có phần giống với chiến thuyền viễn cổ ta đã từng nhìn thấy.” Vương Đằng giống như nghĩ đến cái gì, tia sáng dần dần phát sáng lên trong mắt hắn: “Các ngươi có phát hiện không, mới vừa rồi tốc độ của nó hình như rất nhanh.”
“Khụ khụ, Vương Đằng, ta kiềm chế.” Viên Cổn Cổn có phần không nhìn nổi, không khỏi ho khan nói.
“Được.” Vương Đằng tỏ vẻ nghiêm túc, lấy giọng điệu thương lượng nói: “Chúng ta cướp hay không?”
Viên Cổn Cổn: “…”
Icedis: “…”
“Cướp!”
Trầm mặc một chút, lại là Icedis mở miệng trước nhất, có dáng vẻ giống như hơi bị kích động.
Viên Cổn Cổn và Vương Đằng đều dùng sắc mặt cổ quái liếc nhìn nó.
“Nhìn ta làm gì, bảo vật đưa lên đến cửa, không cướp quá phí, lại coi ta thành nhân sĩ lương thiện gì đó sao.” Icedis nói: “Hơn nữa đối phương là loài Hắc Ám, là kẻ thù một mất một còn với chúng ta những sinh linh của thế giới Quang Minh.”
“Đừng nói nữa, cứ cướp nó.” Vương Đằng lập tức gõ nhịp nói, hắn cảm thấy hứng thú với con tàu nhỏ màu đỏ tươi kia.
…
Mất hồi lâu Huyết Keppel mới chậm rãi bình tĩnh trở lại, nó nhìn lửa Hắc Ám ở trước mặt, trong lòng vẫn không khỏi tương đối kích động, nó hít sâu vài hơi, suy nghĩ chuyển động cấp tốc trong đầu.
Tuy rằng lửa Hắc Ám tốt đấy, nhưng có một vấn đề rất lớn.
Thu phục cực kỳ khó khăn.
Thậm chí hơi không cẩn thận, có thể sẽ trực tiếp bỏ mạng.