Võ Đạo Toàn Thuộc Tính (Bản Dịch)

Chương 3907 - Chương 3907. Huyết Sát Ý! Không Gian Đặc Thù! Hang Ổ Vĩ Đại! Viễn Cổ Tái Hiện! (5)

Chương 3907. Huyết Sát ý! Không gian đặc thù! Hang ổ vĩ đại! Viễn cổ tái hiện! (5)
Chương 3907. Huyết Sát ý! Không gian đặc thù! Hang ổ vĩ đại! Viễn cổ tái hiện! (5)

Vương Đằng đã dùng ‘Đôi mắt Chân Thị’ nhìn xem, đáng tiếc phù văn như ẩn như hiện ở bốn phía hoàn toàn cản trở tầm mắt của hắn, kể cả ‘Đôi mắt Chân Thị’ của hắn hiện giờ đã đạt đến cấp Bất Hủ đều không thể thấy rõ.

“Hừ!”

Lúc này, một tiếng hừ lạnh truyền từ đằng xa đến.

Vương Đằng nheo mắt lại, nhìn sang chỗ âm thanh truyền đến.

Nơi này lại còn có những người khác!

Mới vừa rồi bị hang ổ vĩ đại kia hấp dẫn, lại không chú ý đến có tồn tại những người khác, sơ ý! Sơ ý!

Vương Đằng chớp mắt, quan sát đối phương, đó là một sinh vật đầu cá thân người, không có gì khác với Kiếm Huyết ngư cấp Hoàng tuyệt đỉnh đã gặp được trước đó, Vương Đằng thậm chí còn không phân rõ chúng nó rốt cuộc có gì khác nhau.

Ngốc nghếch không phân rõ.

“Kiếm Huyết ngư!” Hắn hơi kinh ngạc, ánh mắt không khỏi nheo lại, không ngờ đến là một Kiếm Huyết ngư.

Ở dưới ‘Đôi mắt Chân Thị’ của hắn, hoàn toàn có thể nhìn thấy được cảnh giới của đối phương, nó là một Kiếm Huyết ngư cấp Hoàng thượng vị, chẳng qua khí tức trên người nó thật nồng đậm, có lẽ còn mạnh hơn Kiếm Huyết ngư bình thường nhiều.

“Không ngờ Kiếm Huyết ngư cấp Hoàng thượng vị cũng có thể biến hóa hình thái, loại này có lẽ xem như là thiên phú dị bẩm.” Vương Đằng sờ cằm, ánh mắt cổ quái quan sát đối phương.

“Chính là Huyết tộc cấp Ma Hoàng hạ vị, lại cũng dám bước chân vào đến đây.”

Kiếm Huyết ngư đầu cá thân người kia đang đứng trên một Kiếm Huyết ngư vĩ đại chưa biến hóa, đôi mắt như cá chết chiếm cứ một phần ba khuôn mặt, ánh mắt lạnh như băng nhìn chằm chằm vào Vương Đằng, lạnh lùng giễu cợt không chút lưu tình.

Vương Đằng nhíu mày, Kiếm Huyết ngư này giống như hơi đáng đánh đòn!

Chẳng lẽ những Kiếm Huyết ngư này đều kiêu ngạo như vậy sao?

Thật ra hắn không biết rõ, cho đến bây giờ Kiếm Huyết ngư và Huyết tộc đều là kẻ thù không đội trời chung, vốn không có khả năng hòa dịu, do đó Kiếm Huyết ngư vừa nhìn thấy Huyết tộc sẽ giống như điên công kích Huyết tộc.

Không có nguyên nhân gì, chính là nhìn ngươi khó chịu.

“Huyết tộc cấp Ma Hoàng hạ vị? Ngươi lui ra đi, nơi này không phải là nơi ngươi nên đến.” Lúc này, lại có một giọng nói bình thản truyền đến từ một phương hướng khác.

Vương Đằng quay đầu nhìn lại, phát hiện lại là một loài Hắc Ám Huyết tộc.

Nó khoanh chân ngồi trên một tảng đá ngầm nhô ra từ trong biển, nhắm mắt lại, sắc mặt tái nhợt lạnh lùng.

Đối phương là cấp Ma Hoàng trung vị đỉnh phong, khí tức hùng hậu, ẩn xuống mà không lộ ra, lại khiến cho hắn có một cảm giác không nhìn thấu.

Hơn nữa dáng vẻ của nó vô cùng anh tuấn, có một vẻ đẹp âm nhu cực đoan.

Ở trong cấp Ma Hoàng trung vị, Vương Đằng vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy loài Hắc Ám Huyết tộc âm nhu anh tuấn như thế.

“Đù má, nhan sắc này đều sắp vượt qua ta.” Vương Đằng không nhịn được nói thầm từ tận đáy lòng.

“Ha ha, Huyết Kings, đồng tộc này của ngươi thoạt nhìn hơi ngốc nghếch, giống như còn chưa rõ xảy ra chuyện gì.” Một tiếng cười khẽ truyền đến từ bên trái.

Vương Đằng đã không có gì đáng ngạc nhiên, nhàn nhạt quay đầu nhìn lại, phát hiện kia rõ ràng là một thanh niên có dáng vẻ cực kỳ tuấn tú, mái tóc dài màu xanh thẫm, giống như tảo biển phủ trên bờ vai, tương đối đặc sắc.

Cảm giác người này mang đến cho hắn thật kỳ quái, có một cảm giác mông lung, tuy rằng cách nhau không quá xa, nhưng lại khiến cho kẻ khác không thể nắm lấy.

Giờ phút này hắn đang ngồi trên lưng một con cá ngựa màu đỏ tươi vĩ đại, cười tủm tỉm nhìn Vương Đằng, tương đối hăng hái quan sát hắn.

Ánh mắt kia khiến cho Vương Đằng hơi khó chịu, đối phương giống như đang quan sát một con mồi.

“Đù má, mỹ nam ngư?”

Vương Đằng đột nhiên nhìn thấy được thứ gì đó khiến cho người ta kinh ngạc. Hắn trừng lớn mắt, nhìn chằm chằm vào… nửa người dưới của thanh niên tóc tảo biển kia!

Nửa người dưới của hắn rõ ràng là một cái đuôi cá!

Thanh niên tóc tảo biển: “…”

“Khặc khặc khặc…” Kiếm Huyết ngư đầu cá thân người kia giống như nghe được chuyện gì cực kỳ buồn cười, lập tức phát ra một trận cười to bén nhọn, chói tai đến cực điểm.

Kể cả loài Hắc Ám Huyết tộc có dáng vẻ tuấn tú âm nhu kia đều nhìn lại, sắc mặt hơi cổ quái.

“Ngươi muốn chết!!!” Nụ cười trên mặt thanh niên tóc tảo biển dần dần thu liễm lại, sắc mặt âm trầm nhìn chằm chằm vào Vương Đằng.

“Chính ngươi mọc cái đuôi cá, còn không cho người ta nói?” Vương Đằng nói thầm một câu: “Hơn nữa nói ngươi là mỹ nam ngư, đó là khen ngợi ngươi, sao ngươi không biết đến lòng tốt của người ta chứ.”

“Láo xược!”

Sắc mặt của thanh niên tóc tảo biển biến thành màu đen, cuối cùng không nhịn được, ầm ầm ra tay.

Rầm!

Hắn duỗi một tay ra, lại hóa thành một bàn tay màu đỏ sậm, chụp về phía Vương Đằng.

Vương Đằng đứng tại chỗ, nhìn dấu chưởng kia hạ xuống, giống như nhìn xem đến choáng váng.

Loài Hắc Ám Huyết tộc có dáng vẻ tuấn tú âm nhu kia nhíu mày, nhưng vẫn chưa nói thêm điều gì, cũng không có ý định ra tay, chỉ nhàn nhạt nhìn xem một màn này.

“Tự tìm đường chết!” Kiếm Huyết ngư đầu cá thân người kia khinh miệt cười, lắc đầu nói.

Rầm!

Dấu tay màu đỏ sậm hạ xuống, che kín bóng dáng của Vương Đằng.

Nước biển nổ tung, lập tức nổi lên sóng to.

Thanh niên tóc tảo biển không khỏi cười lạnh một tiếng, một Huyết tộc cấp Ma Hoàng hạ vị lại dám bất kính với hắn, thật sự chính là muốn chết.

“Hả?”

Nhưng rất nhanh, biểu cảm trên mặt hắn ngưng lại, nhìn sang một bên khác.

Hai người khác cũng ào ào nhìn sang, biểu hiện trên mặt khác nhau.

Chỉ thấy một bóng dáng chậm rãi hiện ra, bất ngờ thay chính là Vương Đằng mới vừa rồi bị chụp vào trong dấu chưởng.

“Làm ta sợ muốn chết, ngươi thật hung tàn, một lời không hợp đã ra tay.”

Vương Đằng vỗ ngực, tỏ vẻ lòng còn sợ hãi, nói với thanh niên tóc tảo biển kia.

“Ngươi lại có thể trốn được công kích của ta?”

Thanh niên tóc tảo biển nheo mắt lại, nhìn chằm chằm vào Vương Đằng, lạnh lùng hỏi.

“Rất khó sao?” Vương Đằng cười ha ha.

“Rất tốt, xem ra ngươi muốn để cho ta hoàn toàn ra tay, vừa vặn nóng người trước.” Sắc mặt thanh niên tóc tảo biển cứng đờ, sắc bén lóe lên trong mắt, cười lạnh nói.

Hết chương 3907.
Bình Luận (0)
Comment