Ảnh hưởng do âm thanh kia tạo ra nháy mắt đã tán loạn, bị tế đàn Huyết Thần trấn áp.
Ánh mắt của Huyết Keppel lấp lóe, rõ ràng cũng đã bị ảnh hưởng, tinh thần lực của nó thực ra không yếu, tạm thời sẽ không có chuyện gì.
Phân thân Huyết Thần không quản nó nữa, tiếp tục đi về phía trước.
Bản thể vẫn mở ‘đôi mắt Chân Thị’ nhìn về phía trên vách đá, quả nhiên lại nhìn thấy phù văn Không Gian viễn cổ.
Nhưng mà những phù văn Không Gian viễn cổ này vẫn là có tác dụng gấp khúc kéo căng, cho nên không khác phù văn Không Gian có được lúc trước là bao.
Không có bong bóng thuộc tính gì, nên hắn không quan tâm nữa.
Tốc độ tiến về phía trước của hai người nhanh hơn không ít, rất nhanh đã vượt qua bầy Huyết Sát thi kia, dần dần không còn thấy bóng dáng của bọn nó.
Ý chí viễn cổ và Huyết Sát ý sau đó lại bắt đầu trở nên nồng nặc hơn, nếu không phải bản thân phân thân Huyết Thần tỏa ra khí thế tương tự, sợ là cũng rất khó chịu đựng sự ăn mòn của loại lực ý chí này.
Huyết Keppel bên cạnh nhận được sự bảo vệ của phân thân Huyết Thần, cũng không có chuyện gì.
Ầm ầm!
Đột nhiên, phía xa truyền tới một tiếng nổ, khiến hai người hơi sửng sốt, không khỏi quay đầu nhìn.
“Huyết tử điện hạ, hình như có người cũng xuống dưới rồi?” Huyết Keppel hỏi.
“Ừ.” Ánh mắt phân thân Huyết Thần lóe lên, gật đầu.
Tiếng vang này chắc là có người lại kích hoạt những Huyết Sát thi kia, bùng phát đại chiến.
“Thú vị, xem ra ngoài chúng ta còn có người đã đến đây rồi.” Phân thân Huyết Thần cười.
Bọn họ không quay đầu, người phía sau muốn thoát khỏi bầy Huyết Sát thi kia sợ là vẫn phải tốn không ít thời gian, thậm chí có thể thoát được hay không vẫn là vấn đề.
Bọn họ đã dẫn trước, đối phương muốn đuổi theo không dễ dàng như vậy.
Răng rắc!
Bỗng nhiên, dưới chân phân thân Huyết Thần vang lên tiếng giòn tan, giống như đã giẫm lên trên thứ gì đó.
Hắn cúi đầu nhìn, phát hiện là một cái xương, không biết là từ loại sinh vật nào, trông chắc là không ít năm tháng rồi, đã trở nên cực kỳ dễ vỡ, giẫm một cái xương trực tiếp vỡ vụn.
“Huyết tử điện hạ, phía trước vẫn còn rất nhiều xương.” Huyết Keppel da đầu hơi tê dại, kinh ngạc nói.
Phân thân Huyết Thần đã thấy, ánh mắt nhìn về phía trước, trên mặt đất của hang động kia chất đống rất nhiều xương.
Những xương này tất cả đều vô cùng to lớn, rải rác trong con đường của hang động, giống như từng cự thú lò lổm ngổm ở đây.
Chỉ là bọn nó đều đã mất đi sinh mệnh.
“Răng rắc! Răng rắc!” Phân thân Huyết Thần bước về phía trước, gió nhẹ lướt qua, từng cái xương vỡ vụn, có cái thậm chí đã trực tiếp biến thành bột xương, tan biến trong nháy mắt.
“Những sinh linh này lúc sống ít nhất đều là tồn tại cấp Ma Hoàng.” Huyết Keppel nói: “Đáng tiếc đều bị năm tháng ăn mòn, không thể lưu giữ lại, bây giờ có người sống đến đây, chỗ xương này đều xói mòn rồi.”
“Nếu như có tinh cốt, thì có thể sẽ còn sót lại.”
Nó lẩm bẩm, con mắt chuyển động lọc cọc, liếc nhìn xung quanh giống như muốn tranh thủ.
Phân thân Huyết Thần lắc đầu bật cười, nhưng vừa nghĩ đến vận may của tên này, không chừng thật sự có thể nhặt được tinh cốt cũng nên.
Nếu như thật sự nhặt được tinh cốt, thì cũng không tệ, dù sao đều là của hắn.
Đồ của Huyết Keppel là của hắn, đồ của hắn vẫn là của hắn, không có vấn đề.
Cho nên Vương Đằng mặc kệ cho nó đi tìm, hoàn toàn không nhúng tay.
“Huyết tử điện hạ!” Đi được khoảng bốn năm trăm mét, Huyết Keppel đột nhiên nhỏ giọng gọi.
“Không phải chứ.” Sắc mặt phân thân Huyết Thần kỳ lạ, nhìn về phía của Huyết Keppel.
Thấy lúc này nó đang ngồi xổm trước một đống xương, trong tay cầm một chiến kiếm, chọc hai cái bên trong, mắt lập tức sáng lên.
Có một tinh cốt vô cùng hoàn chỉnh, bên trên phủ đầy văn lộ màu đỏ sậm, tỏa ra ánh sáng nhạt, trông rất thần kỳ.
“Còn có tinh cốt thật.” Phân thân Huyết Thần bước qua, đáng giá tỉ mỉ tinh cốt kia.
Đây chắc là một cái xương vuốt trước, hơn nữa suy đoán theo khí tức tỏa ra từ đó, chắc là tinh cốt của tồn tại cấp Hoàng thượng vị.
“Tinh cốt rất hiếm thấy, tinh cốt này có thể giữ lại được cũng coi như là không dễ dàng.” Trong không gian cắn nuốt, Vương Đằng sờ cằm, kinh ngạc nói.
“Vận may của Huyết Keppel này quả thật rất tốt.” Viên Cổn Cổn cười nói.
“Huyết tử điện hạ, ngươi xem.” Huyết Keppel nhặt tinh cốt kia lên, cung kính nâng lên bằng hai tay.
“Ừ.” Phân thân Huyết Thần nhận lấy xem, rồi tự nhiên cất đi, vỗ vai Huyết Keppel nói: “Làm không tệ, tiếp tục cố gắng, ta coi trọng ngươi.”
“Vâng!” Khóe miệng Huyết Keppel co giật, tiếp tục đi trước mở đường.
Đáng tiếc lại đi thêm một đoạn nữa, nhưng không còn gặp tinh cốt, khiến phân thân Huyết Thần hơi thất vọng.
“Hử?!”
Lúc nào đó, sắc mặt phân thân Huyết Thần chợt thay đổi, lập tức truyền âm gọi Huyết Keppel, bảo nó dừng lại.
Huyết Keppel vẫn rất cẩn thận, vừa nghe thấy tiếng của phân thân Huyết Thần đã lập tức dừng bước chân, thân thể cứng nguyên tại chỗ, không dám cử động một cái.
“Huyết tử điện hạ, chuyện gì vậy?”
Nó nhìn hang động tối như mực ở trước mặt, trong lòng thầm kinh ngạc, cẩn thận truyền âm hỏi.
“Đừng cử động, có tình huống.” Phân thân Huyết Thần nói.
Huyết Keppel lập tức không dám động đậy chút nào.
Phân thân Huyết Thần nhìn lên đỉnh đầu của Huyết Keppel, đột nhiên thấy rất may vì để nó đi trước, nếu đổi lại là hắn, chắc cũng bị dọa ra mồ hôi lạnh khắp người.
Chỉ thấy trên vách đá trên đỉnh đầu nó có một Huyết Sát thi rũ ngược.
Huyết Sát thi này không giống với Huyết Sát thi trước đó, trong cơ thể nó tỏa ra ánh sáng màu đỏ sậm, ít nhất là không chỉ hơn gấp mấy lần Huyết Sát thi cấp Ma Hoàng trung vị lúc trước kia.
Hơn nữa dáng vẻ của Huyết Sát thi này vô cùng dữ tợn.
Mặc dù dáng vẻ cơ bản vẫn là hình người, nhưng trên cơ thể nó ngoài lượng lớn văn lộ màu đỏ sậm ra, lại còn có từng gai xương màu đỏ sậm móc ra từ trong cơ thể, bao bọc một số bộ phận trên cơ thể của nó giống như áo giáp màu đỏ sậm vậy.