Võ Đạo Toàn Thuộc Tính (Bản Dịch)

Chương 3997 - Chương 3997 - Chìa Khóa! Huyết Côn! Lẽ Nào Là Hắn!?

Chương 3997 - Chìa khóa! Huyết Côn! Lẽ nào là hắn!?
Chương 3997 - Chìa khóa! Huyết Côn! Lẽ nào là hắn!?

Dù sao đã tìm được, không vội nhất thời.

Hắn kiềm chế ý mừng trong nội tâm, cẩn thận quan sát chùm sáng màu đỏ sậm trước mắt này.

Đây tuyệt đối là tồn tại trên cấp Thần, bởi vì cho dù là trên người cấp Bất Hủ tôn giả, Vương Đằng cũng không cảm giác được lực ý chí bàng bạc đáng sợ như thế.

Cho dù ý chí này hiện giờ tựa hồ không có thương tổn gì đối với hắn, nhưng loại bàng bạc này không cách nào hình dung, cùng với “Thân thiết” khiến cho trong lòng người ta không nhịn được tới gần, đều biểu lộ sự đáng sợ của thứ này.

Chùm sáng màu đỏ sậm trước mắt quả thực giống như một hằng tinh màu đỏ sậm khổng lồ, cho dù là với tinh thần lực của phân thân và bản thể của Vương Đằng cùng dung hợp, giờ phút này trước mặt chùm sáng này, cũng có vẻ có chút nhỏ bé.

Hắn hít một hơi thật sâu, cực lực giúp cho bản thân duy trò trấn định, mở ra ‘đôi mắt Chân Thị’, nghiêm túc quan sát chùm sáng màu đỏ sậm này.

Một tấc một tấc, một chút một chút... Ánh mắt giống như quét laser, nhìn quét qua lại chùm sáng màu đỏ sậm này năm sáu lần.

“Hình như quả thật không có dấu hiệu sinh mệnh gì, chỉ là một đám ý chí và cảm ngộ.” Rốt cục, Vương Đằng không nhìn quét nữa, chỉ là có chút nóng rực nhìn chằm chằm chùm sáng màu đỏ sậm trước mặt, trong lòng thì thào tự nói.

“Vương Đằng, đây chính là truyền thừa Huyết Côn, bản thân ngươi đã lĩnh ngộ ý chí mà nó nắm giữ, cho nên mới có thể thoải mái tới đây như thế, đây là khảo nghiệm, cũng là ban tặng, ngay từ đầu truyền thừa Huyết Côn này cũng đã chuẩn bị tốt cho các ngươi chìa khóa, chẳng qua thật sự có thể lấy được chìa khóa, phỏng chừng chỉ có ngươi.” Giọng điệu Icedis có chút phức tạp, nói.

“Chìa khóa!” Vương Đằng âm thầm gật đầu, cảm thấy có chút chuẩn xác.

Từ tình hình vừa rồi một đường qua đây, ý chí này quả thật là một chìa khóa, chỉ có nắm giữ chìa khóa này, mới có thể qua ải, sau đó mở ra ổ khóa cuối cùng, lấy được truyền thừa Huyết Côn kia.

Đáng tiếc những người khác đều không có chú ý tới điểm này, hoặc là nói, chúng nó căn bản không nghĩ tới phương diện này.

Huống chi muốn lĩnh ngộ một loại ý chí cũng là chuyện không dễ dàng, ý chí tầm thường đều cần tiêu phí lượng lớn thời gian đi cảm ngộ, nếu ngộ tính thiên phú không đủ, hoặc loại ý chí này không tương xứng với bản thân, đều không thể thuận lợi lĩnh ngộ.

Cho nên rất nhiều người căn bản sẽ không dễ dàng đi lĩnh ngộ một loại lực ý chí đặc thù.

Hơn nữa Huyết Sát chi ý viễn cổ này trong phần lớn ý chí vốn là một loại ý chí rất khó lĩnh ngộ, cho nên những thiên tài đó tiến vào nơi này khoảnh khắc đầu tiên để từ bỏ lĩnh ngộ loại ý chí này.

Chỉ có Vương Đằng thông qua phương thức nhặt thuộc tính lấy được loại lực ý chí này, thậm chí tăng lên rất nhanh, trực tiếp đạt tới cấp bậc ngũ giai.

Nếu là ‘Huyết Sát chi ý viễn cổ’ tầm thường cấp bậc nhị giai tam giai, muốn tới nơi này, ước chừng cũng không chịu nổi.

Dù sao sàng lọc truyền thừa là thiên tài, càng là truyền thừa trân quý, sàng lọc thiên tài càng là đứng đầu, nếu chỉ là lĩnh ngộ ‘Huyết Sát chi ý viễn cổ’ nhị giai tam giai, cách bốn chữ thiên tài đứng đầu vẫn kém không ít, ít nhất phải là tứ giai mới tính là thiên tài đứng đầu.

Về phần ngũ giai, đó quả thực có thể tính là thiên kiêu cấp yêu nghiệt.

Cho nên chùm sáng màu đỏ sậm kia mới có thể “Thân thiết” với Vương Đằng như thế, giống như mẹ ruột.

Giờ phút này Vương Đằng có hơi ngộ, hắn tựa hồ hiểu được bản thân đánh bậy đánh bạ đã nắm trong tay chìa khóa truyền thừa này, căn bản không cần làm chuyện khác nữa, chỉ cần bản thân bịt quang cầu lực màu đỏ sậm lại, chẳng khác nào cắm chìa khóa vào trong ổ khóa.

Sau đó thì được rồi, truyền thừa tới tay.

Đại khái chính là đơn giản như vậy.

Sắc mặt Vương Đằng có hơi cổ quái, nói: “Vậy ta có thể đi lấy truyền thừa rồi?”

“Ừm!” Icedis gật đầu, biểu cảm cũng có hơi quái dị.

Vương Đằng hít một hơi thật sâu, không do dự nữa, lập tức bay qua chùm sáng màu đỏ sậm đó.

Ầm!

Trong nháy mắt tiếp xúc với chùm sáng màu đỏ sậm kia, một trận nổ vang chợt vang lên, quang mang màu đỏ sậm chói mắt bùng nổ ra, trực tiếp bao phủ tầm mắt hắn, không nhìn thấy cái gì.

Ngang

Một một tiếng rống kỳ dị cực kỳ đột ngột vang lên bên tai Vương Đằng, đinh tai nhức óc, tựa như muốn chấn sập trời đất.

Một khí thế mênh mông xa xưa, lại trộn lẫn với ý hung thần huyết tinh vô tận nháy mắt buông xuống.

Quang mang chói mắt trước mắt chậm rãi biến mất, Vương Đằng nhìn thấy rồi.

Hắn nhìn thấy một quái vật lớn vô cùng thần dị!

Đó là tồn tại như thế nào?

Tâm thần Vương Đằng rung động, có chút không cách nào hình dung.

Giống như một con cá vô cùng khổng lồ, cả vật thể hiện ra màu đỏ sậm, một vài bộ phận có mọc lân giáp, dị sừng v.v.., đồng thời thân thể và trên đầu còn mọc lông chim, cấu tạo giống như vây cá, có chút huyền dị.

Mà bắt mắt nhất không ngoài cái miệng vô cùng khổng lồ của nó, phảng phất chỉ cần mở ra, sẽ có thể nuốt vào một mảng tinh không lớn.

Đây không phải nói ngoa.

Thật sự là thân thể của nó quá lớn, miệng cũng đặc biệt lớn, gần như ngang với độ rộng thân thể nó, miệng mở ra, giống như tách cả thân thể ra.

“Huyết Côn!!”

Rốt cục Vương Đằng gặp được cự thú Tinh Không trong truyền thuyết này, nội tâm rung động khó hiểu, thật lâu không thể bình tĩnh lại.

Dáng vẻ của nó là thứ nhất, nhưng chân chính khiến cho Vương Đằng cảm thấy rung động, vẫn là khí tức phát ra trên người nó.

Mênh mông, xa xưa, bao la, huyết tinh, hung thần...

Từng loại khí tức này đồng thời xuất hiện trên thân thể, lại không có vẻ không bình thường, ngược lại cực kỳ hài hòa, khiến cho kẻ khác ngạc nhiên.

Vương Đằng nhìn quái vật lớn trước mặt, ánh mắt đột nhiên dừng trên hai tròng mắt khổng lồ của nó, nội tâm lại bình tĩnh kỳ dị.

Đó là đôi mắt như thế nào?

Tựa như một mảnh sao trời sâu thẳm, mang theo một loại tang thương cổ xưa, phảng phất đây là một cự thú mãng hoang cổ xưa từ viễn cổ đi tới.

Bình Luận (0)
Comment