Trong đôi mắt nó, Vương Đằng tựa hồ nhìn thấy niên kỉ xa xưa, nhìn thấy trời đất xa xôi.
Nhưng mà giờ phút này hắn thật sự không có chút rung động, không, phải nói hắn muốn rung động, nhưng bình tĩnh không tự chủ được, phảng phất đang dùng thị giác của Huyết Côn này quan sát trời đất xa xưa kia.
Đó là thế giới của Huyết Côn, là thế giới nó sinh ra, trưởng thành, thậm chí tử vong.
Cho nên nó có thể rất bình thản nhìn chăm chú mọi thứ ở đó.
Hiện giờ Vương Đằng dường như hóa thành thân thể Huyết Côn, giống như hoàn toàn hòa thành một thể với nó, cho nên không cảm giác được rung động, chỉ có một loại bình tĩnh và dửng dưng tập mãi thành thói quen.
Vương Đằng há miệng thở dốc, không biết vì sao, hắn có một loại xúc động muốn phát tiết, nhưng âm thanh trong miệng phát ra lại không phải âm thanh của hắn, mà là một trận rống giận kỳ dị.
Ngang...
Âm thanh quanh quẩn trong trời đất mênh mông cổ xưa, vô số tinh thú lớn mạnh thần phục, quỳ phục trước mặt Huyết Côn, trong một mảnh đất mênh mông chi chít dày đặc, nhìn lại một cái, vô cùng đồ sộ.
“...”
Với thị giác của Vương Đằng nhìn một màn này, nội tâm đúng là vẫn bị xung kích, rơi vào im lặng rất lâu.
Bình tĩnh, rồi lại rung động!
Loại cảm giác mâu thuẫn này, khiến cho Vương Đằng có hơi ngơ ngác, hận không thể lập tức tìm về thân thể và cảm giác của bản thân.
Ầm!
Nhưng vào lúc này, Vương Đằng đột nhiên cảm giác trong đầu chấn động, một luồng tin tức khổng lồ tràn vào trong đầu hắn.
Mà tinh thần của hắn cũng hút ra từ trong thân thể Huyết Côn kia, cảnh tượng rung động trước mắt bắt đầu biến mất, dường như thời gian đi tới rất nhanh, từ năm tháng mênh mông viễn cổ một lần nữa trở về hiện thế.
Ầm ầm ầm!
Cùng lúc đó, ba ngọn núi kia đột nhiên kịch liệt chấn động, huyết vụ chung quanh bốn phía ngọn núi đột nhiên bắt đầu quay cuồng, xoay tròn...
Dần dần, lại hình thành một xoáy nước vô cùng khổng lồ lấy ngọn núi làm trung tâm.
Đột nhiên, lực ý chí khủng bố từ trong sơn thể phát tiết ra, tương tự huyết thân cấp Ma Hoàng thượng vị đó cảm ngộ truyền thừa trong huyết vụ cũng bị xung kích của ý chí này, tinh thần lực của nó tựa như bị một trận hồng thủy quét ra ngoài.
“Phì phì!”
Sắc mặt nó tái nhợt, một ngụm lão huyết nhất thời phun ra từ trong miệng, rồi sau đó chợt mở to mắt, đầy ngơ ngác nhìn bốn phía.
“Sao lại thế này?!”
Giờ phút này huyết thân cấp Ma Hoàng thượng vị còn chưa khôi phục tinh thần lại, trong đầu một mảnh hỗn loạn và mê mang.
Nó yên ổn cảm ngộ ý chí trong sơn thể kia, thậm chí đã nắm giữ một chút lực ý chí trong đó, chỉ cần tìm hiểu nguồn gốc, nhất định có thể tìm được chỗ truyền thừa, kết quả làm sao lại bị đuổi ra ngoài?
Cái này không thích hợp!
Kịch bản không nên là như vậy.
Nó cố gắng nhiều năm như vậy, tiêu phí bao nhiêu thời gian và tâm huyết đi cảm ngộ tu luyện Huyết Sát chi ý viễn cổ đó, vi tranh đoạt truyền thừa lại tiến vào nơi này.
Hiện giờ rất vất vả sắp thành công, lại bị đuổi ra.
Nó không cam lòng!
Vì sao có thể như vậy?
Rất nhiều người đều không nghĩ đến tác dụng của lực ý chí kia, nhưng nó nghĩ tới mà.
Phương hướng của những người khác sai hết rồi, chỉ có nó tìm được phương pháp, cầm được chìa khóa kia.
Với thiên phú của nó, với tài trí của nó, truyền thừa Huyết Côn này nên là nó.
Nhưng hiện tại truyền thừa rõ ràng gần trong gang tấc, phảng phất vươn tay có thể lấy được, nhưng mà lại vào thời điểm cuối cùng xuất hiện vấn đề, rốt cuộc là không đúng chỗ nào?
“Chẳng lẽ là truyền thừa kia đang bài xích ta? Lực ý chí của ta còn chưa đủ? Không, không đúng, cho dù lực ý chí của ta không đủ lớn mạnh, cũng không đến nỗi như thế, nếu không đã sớm bị đuổi ra, sẽ không chờ tới bây giờ...”
Huyết thân này không ngừng tự nói, trên mặt tràn ngập không cam lòng, nó lại thổi quét tinh thần lực của bản thân ra, muốn tiến vào trong sơn thể kia.
Nhưng mà...
Ầm!
Nhưng mà vừa mới vừa tiếp cận, nháy mắt đã bị lực ý chí khủng bố đó bài xích ra ngoài.
“Phì phì!”
Huyết thân đo lại bị tấn công lần nữa, trong miệng phun ra máu tươi, khí tức trên người ngày càng ủ rũ, nhưng nó không quan tâm, trong mắt lộ ra tia điên cuồng.
“Cái này không đúng, cái này không đúng, ý chí đó không nên bài xích ta, nhất định đã xảy ra cái gì...”
Ầm ầm ầm!
Lúc này, sương mù bốn phía xoay tròn kịch liệt hơn, ý chí khủng bố từ trong sơn thể phát ra, tràn ngập trong trời đất này.
Ngang.
Lúc này, một tiếng rống giận khủng bố chợt truyền ra từ trong sơn thể đó, quanh quẩn ra bốn phương tám hướng, cho đến khi lan tràn trong cả không gian sào huyệt Huyết Côn.
Giờ khắc này, cả sào huyệt Huyết Côn đều chấn động.
Huyết Hải đang cuồn cuộn, từng huyết lãng phóng lên cao, phảng phất gây ra sóng thần.
Hòn đảo đó cũng đang chấn động, chấn động kịch liệt từ vực sâu vẫn luôn lan tràn, trên nham bích xuất hiện lượng lớn vết rách, kéo dài thẳng tới phía trước, sau đó lấy vực sâu kia làm trung tâm, lan tràn ra bốn phương tám hướng, cho đến trải rộng cả hòn đảo.
Trong thông đạo dưới vực sâu chấn động kịch liệt hơn, tất cả Huyết Sát thi ở lại đều bị kinh động, nhưng mà chúng nó vẫn chưa rời khỏi, trái lại quỳ phục xuống phương hướng cuối thông đạo, phát ra tiếng rống giận trầm thấp, giống như đang triều bái.
“Đã xảy ra chuyện gì?”
Trong thông đạo, ba loài Hắc Ám Huyết Rosa, Huyết Noqui, Huyết Tia không khỏi quá sợ hãi, nhìn thạch bích trước mặt.
Phía trên thạch bích kia lại xuất hiện từng vết rách khủng bố, phù văn không gian viễn cổ phía trên rõ ràng đứt gãy, hoàn toàn mất đi tác dụng.
Lực không gian trong thông đạo theo đó tiêu tán.
“Cái này!?”
Ba loài Hắc Ám nhìn một màn này, nháy mắt dại ra, đưa mắt nhìn nhau, nội tâm đột nhiên xuất hiện ra một suy nghĩ bất khả tư nghị.
Hay là có người lấy được truyền thừa Huyết Côn?!
Bằng không làm sao có thể dẫn đến động tĩnh to lớn như thế, ngay cả phù văn không gian viễn cổ này cũng nứt toác ra, hoàn toàn mất đi tác dụng.
Đây chẳng phải ý nghĩa là cuối cùng không thể thông qua nơi này tới chỗ trung tâm truyền thừa đó nữa phải không?