“Ngươi nói thì nhẹ nhàng, nhưng một tinh thú có thể nắm giữ phù văn Không Gian viễn cổ đến mức như vậy, ta vẫn là lần đầu gặp.” Icedis xen mồm vào nói.
“Ồ?” Vương Đằng quay đầu nhìn về phía Icedis, cười nói: “Ngay cả ngươi cũng chưa gặp qua tồn tại như vậy sao?”
“Ánh mắt đó của ngươi là gì? Chưa thấy qua thì sao, ngươi cho là tất cả mọi người biến thái giống như ngươi sao.” Icedis nói.
“....” Vương Đằng cạn lời nói: “Ta coi như ngươi đang khen ngợi ta.”
“Nếu ngươi biết sào huyệt Huyết Côn này có thể thu lại, thậm chí có thể dời loài Hắc Ám bên trong ra ngoài, vừa nãy vì sao không trực tiếp dời chúng nó đi, còn muốn cùng đánh một trận với huyết quỷ Ma Hoàng, ngươi không biết bọn ta lo lắng cho ngươi cỡ nào sao?” Viên Cổn Cổn nghi hoặc không thôi hỏi.
“Nếu đơn giản như vậy thì tốt rồi.” Vương Đằng cười khổ nói: “Ngươi đừng quên, lúc ấy chúng ta còn đang trong sào huyệt Huyết Côn, làm sao ta có thể thu nhỏ sào huyệt Huyết Côn lại, hơn nữa không ra khỏi sào huyệt Huyết Côn, cũng không cách nào nhìn thấy phù văn Không Gian viễn cổ mặt ngoài sào huyệt Huyết Côn, đương nhiên không thể tiến hành thu nhỏ lại và dời đi.”
“Trong truyền thừa Huyết Côn lại có có cách sử dụng tương ứng, nhưng phải nhìn thấy phù văn Không Gian viễn cổ mặt ngoài sào huyệt Huyết Côn, ta mới có thể tiến hành “Điều khiển” tương ứng.”
“Huống chi sào huyệt Huyết Côn bị người ta phá hư, ai biết có tổn thương đến hạch tâm phù văn hay không.”
“Lúc đó dù sao ta cũng vừa mới lấy được truyền thừa, còn chưa hoàn toàn tiêu hóa xong, không có khả năng thoải mái nắm giữ và sử dụng tất cả phù văn Không Gian viễn cổ.”
Viên Cổn Cổn gật đầu, lại hỏi: “Nói như vậy, truyền thừa Huyết Côn này còn bao gồm một phần tri thức phù văn Không Gian viễn cổ?”
“Không sai.” Vương Đằng cười, nói: “Bên trong không thiếu tri thức phù văn Không Gian viễn cổ, trợ giúp rất lớn đối với ta.”
Trong mắt Viên Cổn Cổn nhất thời lộ ra vẻ cực kỳ hâm mộ, vốn tưởng rằng truyền thừa Huyết Côn kia nhiều lắm chỉ là bao gồm thuật Huyết Côn không ngờ lại còn có tri thức liên quan tới phù văn Không Gian viễn cổ.
Phù văn viễn cổ vốn cực kỳ hiếm thấy, tri thức xưa nay là truyền thừa khiếm khuyết.
Chỉ có một vài chủng tộc nội tình thâm hậu, mới có thể nắm giữ truyền thừa phù văn viễn cổ tương ứng.
Lại càng không cần nói phù văn Không Gian viễn cổ này là hiếm thấy nhất trong phù văn viễn cổ, truyền thừa này lại hiếm thấy đến cực điểm.
Dù sao Viên Cổn Cổn biết, chủng tộc nắm giữ phù văn Không Gian viễn cổ có thể nói ít lại càng ít, không đầy một bàn tay.
Vương Đằng có thể lấy được truyền thừa của phù văn Không Gian viễn cổ, tuyệt đối là tạo hóa to lớn.
“Các ngươi có thể không biết, Huyết Côn này cũng không có thiên phú không gian, nó là dưới cơ duyên xảo hợp, mới nắm giữ phù văn Không Gian viễn cổ, nhưng ngay từ đầu cũng không thể sử dụng, sau này tiến vào cấp Tôn, ảnh hưởng đối với lực không gian lớn hơn, mới dần dần có thể vận dụng phù văn Không Gian viễn cổ.”
“Sau này một khoảng thời gian, nó đều nghiên cứu phù văn Không Gian viễn cổ, cho đến khi tiến vào cấp Thần, nắm giữ của nó đối với phù văn Không Gian viễn cổ ngày càng tinh thâm, đạt tới một loại tình trạng trước nay chưa có.”
“Từ phương diện này mà nói, Huyết Côn này cũng có thể xem như một thiên tài.”
Trong đầu Vương Đằng hiện ra từng hình ảnh truyền thừa, rõ ràng chính là về trải nghiệm cả đời của Huyết Côn kia.
“Vậy mà là như vậy.” Hai người Viên Cổn Cổn và Icedis đưa mắt nhìn nhau, thực sự cảm thấy có chút kinh dị.
Hình như chúng nó có thể tưởng tượng được một Huyết Côn khổng lồ, trong cô độc nghiên cứu phù văn Không Gian viễn cổ vô cùng thâm ảo đó, chậm rãi học thành tài.
Quả nhiên là có chút truyền kỳ!
“Cho dù nói thế nào, ta vẫn phải cảm ơn Huyết Côn này, giúp cho nắm giữ của ta đối với phù văn Không Gian viễn cổ nâng cao một bước.” Vương Đằng cười, nhìn thoáng qua giao diện thuộc tính.
‘Phù văn Không Gian viễn cổ’: 3100/10000 (tiểu thành);
Nắm giữ của hắn đối với ‘Phù văn Không Gian viễn cổ’, rõ ràng đạt tới cấp bậc tiểu thành.
Trước kia ‘Phù văn Không Gian viễn cổ’ này đã đạt tới tinh thông, hơn nữa cách đột phá tiểu thành cũng không xa, nhưng sau này cho dù hắn nhặt thuộc tính thế nào, cũng không có cách nào gia tăng độ thuần thục của ‘Phù văn Không Gian viễn cổ’.
Cho đến khi lấy được truyền thừa Huyết Côn, trình độ nắm giữ của ‘Phù văn Không Gian viễn cổ’ này mới tiến vào cấp bậc tiểu thành, hơn nữa còn lập tức tăng lên hơn ba nghìn điểm giá trị thuộc tính.
Cho nên nói truyền thừa Huyết Côn này quả thật tặng cho hắn một món quà lớn.
Nhưng mà nếu đổi lại thành người khác, truyền thừa về ‘Phù văn Không Gian viễn cổ’ chưa chắc có tác dụng.
Muốn nghiên cứu phù văn Không Gian viễn cổ, không có nghị lực nhất định, căn bản là uổng công, cho dù chiếm được truyền thừa, cuối cùng chỉ sợ cũng phủ bụi trong góc.
Đương nhiên, có vài người thấy phù văn Không Gian viễn cổ này thần dị, ước chừng sẽ đi nghiên cứu, nhưng có thể nắm giữ hay không, nắm giữ tới trình độ nào, thì không thể biết được.
“Đợi ta hoàn toàn hấp thu truyền thừa, hẳn là giá trị thuộc tính của phù văn Không Gian viễn cổ này còn có thể tăng lên không ít.” Trong mắt Vương Đằng lóe ra quang mang, thầm nghĩ.
“Với lại sào huyệt Huyết Côn này bị hư hao một phần, còn có thể khôi phục không?” Giọng nói của Viên Cổn Cổn lại truyền đến.
“Có lẽ không thành vấn đề, phần hư hao này không phải là trung tâm.” Vương Đằng nhíu mày, nhìn sào huyệt Huyết Côn trong tay, trầm ngâm nói.
“Chi bằng cho ta nghiên cứu thử.” Viên Cổn Cổn nói.
“Ngươi đã sớm muốn bắt tay vào việc nhỉ.” Vương Đằng liếc nó một cái, bật cười nói.
Viên Cổn Cổn cười he he, xem như thừa nhận.
“Đợi lát nữa cho ngươi, ta xem thử bên trong còn có đồ gì.” Vương Đằng nói.
“Ồ?” Viên Cổn Cổn có chút kinh ngạc, hỏi: “Bên trong sào huyệt Huyết Côn còn có bảo bối khác sao?”
“Hẳn là có, dựa theo trí nhớ truyền thừa Huyết Côn để lại, khắp nơi của sào huyệt Huyết Côn này còn ẩn giấu một vài bảo vật.” Ánh mắt Vương Đằng chợt lóe, nói.