Võ Đạo Toàn Thuộc Tính (Bản Dịch)

Chương 4100 - Chương 4100 - Đại Hắc Ma Giác Mãng! Hai Ý Thức! Tiềm Lực Của Huyết Sát Ảnh Khôi! Thán Phục Của Euphelia!

Chương 4100 - Đại Hắc Ma Giác mãng! Hai ý thức! Tiềm lực của Huyết Sát Ảnh Khôi! Thán phục của Euphelia!
Chương 4100 - Đại Hắc Ma Giác mãng! Hai ý thức! Tiềm lực của Huyết Sát Ảnh Khôi! Thán phục của Euphelia!

“Quả thật là thế.” Vương Đằng vẫy tay, một chiếc răng nanh rơi xuống trong tay hắn, sau đó hắn lấy ra Ám Ảnh kiếm, hung hăng đập lên trên mấy nhát.

Keng keng keng...

Từng đợt tiếng kim loại va chạm vang lên.

Dưới cái đập mãnh liệt của Ám Ảnh kiếm, trên răng nanh đó thế mà không hề có vết nứt nào, vẫn toả ra ánh sáng trơn bóng.

“Chủ nhân của răng nanh này, lúc còn sống nhất định bảo vệ hàm răng của mình rất tốt.” Vương Đằng như có điều suy nghĩ nói.

“...” Viên Cổn Cổn.

“...” Icedis.

Điểm chú ý của tên này không phải hơi lệch sao?

Nhưng mà trực tiếp lấy binh khí cấp Bán Thần ra đập, thực sự là đủ can đảm, cũng không sợ đập hỏng răng nanh này.

“Đồ tốt, Huyết Văn Hải Khuê không biết rèn, quả thực là phí của trời, nếu rèn những chiếc răng nanh này thành binh khí niệm lực tinh thần, uy lực ít nhất cũng tăng đến tăng lên hai, ba cấp độ.” Vương Đằng vui vẻ nói.

“Những sinh linh Huyết Hải này nội tình quá kém, tuy là cấp Hoàng tuyệt đỉnh, nhưng so với những cấp Ma Hoàng thượng vị của Huyết tộc, kém quá nhiều, đáng buồn!” Icedis lắc đầu nói.

Bản thân nó chỉ là một con tinh thú, mặc dù mới có một tia cộng minh.

Nhưng dù sao nó cũng là cự thú Tinh Không, truyền thừa có thể nói là sâu rộng như biển, hoàn toàn không phải tinh thú bình thường có thể so sánh.

Vương Đằng không để ý những tinh thú đó có đáng buồn hay không, lực chú ý của hắn hoàn toàn ở trên răng nanh này, lại lấy ra một khối khoáng thạch, nói: “Ta còn có Trầm Hải Thông Thần thiết, lấy ra một phần rèn chung với răng nanh này, là đủ biến nó thành một món binh khí niệm lực tinh thần hệ Hắc Ám.”

Lần này hắn và Huyết Văn Hải Khuê chiến đấu, chịu thiệt ở chỗ không có binh khí niệm lực tinh thần.

May mà hắn có sát đao Huyết Côn, có thể miễn cưỡng ngăn chặn phần nào, cũng may Huyết Văn Hải Khuê sử dụng niệm lực tinh thần cực kỳ cẩu thả, nếu không thật sự sẽ rất khó giải quyết.

Cho nên một món binh khí niệm lực tinh thần hệ Hắc Ám quả thực rất cần thiết.

Trọng lượng của khối Trầm Hải Thông Thần thiết rất đủ, chỉ cần một phần là có thể rèn hết tất cả răng nanh trước mắt một lần, còn lại dùng để rèn binh khí niệm lực tinh thần bên Quang Minh, quả thực hoàn mỹ.

Nhưng nói đi thì phải nói lại, Phượng Vũ Kim Tước Linh của hắn hiện tại cũng đủ cho hắn sử dụng đến cấp Giới Chủ, cho nên cũng không gấp rèn lại lần nữa.

“Ngươi muốn rèn binh khí niệm lực tinh thần hệ Hắc Ám!?” Viên Cổn Cổn hơi kinh ngạc.

“Đương nhiên, thực lực phân thân Huyết Thần của ta cũng rất quan trọng đấy.” Vương Đằng nói.

“Ngươi ở đạo Hắc Ám càng chạy càng xa, thật sự sợ ngươi không quay đầu lại được.” Viên Cổn Cổn cạn lời nhìn hắn, nói.

“Chuyện đó sẽ không, thân ta ở hắc ám, lòng hướng về quang minh.” Vương Đằng cười ha ha nói.

“Thân ở hắc ám, lòng hướng về quang minh.” Icedis ở dưới đáy lòng nhắc đi nhắc lại một câu, nhìn chằm chằm hắn một lúc lâu.

“Không biết răng nanh này rốt cuộc tới từ loại tinh thú nào, ta rất tò mò đó.” Viên Cổn Cổn không nhiều lời nữa, ý ngầm chợt chuyển, lại sờ cằm nói.

Vương Đằng và Icedis cũng cực kỳ tò mò, quan sát cẩn thận răng nanh, muốn từ đó nhìn ra đôi chút manh mối.

“Đúng rồi, không phải còn có một miếng vảy sao?” Icedis nói.

“Ồ phải, suýt thì quên mất thứ này, miếng vảy này cũng cực kỳ cứng rắn, lúc trước lại có thể ngăn cản công kích của Huyết Sát Ảnh Khôi.” Ánh mắt Vương Đằng lập tức rơi vào trên một món vật phẩm khác.

Dưới sự lôi cuốn của niệm lực tinh thần, miếng vảy bay tới lơ lửng trước mặt hắn.

Viên Cổn Cổn và Icedis tức khắc sáp lại gần, có phần hứng thú đánh giá miếng vảy trước mặt.

Miếng vảy này giống như lá chắn, cũng đủ lớn, ở trước mặt Vương Đằng, đủ để bảo vệ cả người hắn ở phía sau.

Keng!

Vương Đằng lần nữa cầm lên Ám Ảnh kiếm, không nói hai lời bổ xuống một kiếm, một tiếng kim loại va chạm tức khắc vang lên.

Viên Cổn Cổn và Icedis đã lười nói gì, trực tiếp sáp tới nhìn chỗ bị bổ vào.

Ngay cả dấu xước nhỏ cũng không để lại.

Miếng vảy màu đen vẫn bóng loáng, tản ra ánh kim loại lạnh băng.

“Đồ tốt!” Vương Đằng cười hì hì: “Cũng không biết là tinh thú gì, thực sự là cả người đều là đồ tốt.”

“Chỉ có một miếng vảy với mấy chiếc răng, thực sự rất khó phán đoán thân phận của nó, không bằng lôi Huyết Văn Hải Khuê ra hỏi một chút?” Viên Cổn Cổn lắc đầu, đề nghị.

“Trên người nó không chừng còn có vảy.” Icedis nhắc nhở.

“Phải ha!” Mắt Vương Đằng tức khắc sáng lên, không do dự, lập tức lấy ra tinh hạch của Huyết Văn Hải Khuê.

Grào!

Hồn thể Huyết Văn Hải Khuê ở trong đó phát ra tiếng gào trầm thấp, tràn đầy không cam lòng, đáng tiếc đã bị phong ấn, nó cũng không làm được gì.

“Đừng vùng vẫy nữa, nơi này đã không còn là trong biển máu, mà là ở tổ địa Huyết tộc, chạy đường nào cũng không chạy ra được địa bàn của Huyết tộc.” Vương Đằng cười nói.

“Tổ địa Huyết tộc!” Huyết Văn Hải Khuê trợn lớn mắt, có chút khó có thể tin.

“Hiện tại ta có lời hỏi ngươi, ngươi tốt nhất trả lời thành thật, nếu không hậu quả có thể sẽ rất nghiêm trọng...” Vương Đằng chỉ vào miếng vảy, hỏi: “Đây là vảy của loại tinh thú nào?”

“Ta không biết.” Ánh mắt Huyết Văn Hải Khuê lấp lóe, lắc đầu nói.

“Ngươi xác định?” Vương Đằng thản nhiên nói: “Ta có biện pháp làm ngươi nói ra lời thật, ngươi tốt nhất nên nghĩ kỹ.”

“Ngươi thả ta ra, ta sẽ nói cho ngươi biết.” Huyết Văn Hải Khuê nói.

“Ha ha.” Vương Đằng nhẹ nhàng cười một tiếng, lắc đầu, nói ra: “Xem ra ngươi còn chưa nhận rõ tình cảnh của bản thân.”

Vừa dứt lời, trong mắt của hắn lập tức loé lên ánh đỏ, như hình thành hai luồng ánh sáng, vọt tới thể linh hồn của Huyết Văn Hải Khuê.

Hoặc tâm!

Mê hoặc!

Hai loại chiến kỹ loại tinh thần đồng thời phát động, dao động tinh thần mạnh mẽ lập tức xâm nhập vào trong thể linh hồn Huyết Văn Hải Khuê.

Thể linh hồn của Huyết Văn Hải Khuê từng bị trọng thương, lúc này vốn đã cực kỳ suy yếu, căn bản không phản kháng lại Vương Đằng, chỉ là chốc lát đã chịu ảnh hưởng của ‘hoặc tâm’ và ‘mê hoặc’.

Bình Luận (0)
Comment