Nhưng làm Vương Đằng ngoài ý muốn là, thể linh hồn của Huyết Văn Hải Khuê tương đối vững chắc, trong lúc đó còn vùng vẫy một hồi.
“Có được niệm lực tinh thần, thể linh hồn quả nhiên lớn mạnh hơn sinh linh bình thường một chút.” Vương Đằng tán thưởng nói.
Hắn không hề sốt ruột, yên tĩnh nhìn Huyết Văn Hải Khuê, chỉ chốc lát sau, giãy dụa trong mắt Huyết Văn Hải Khuê liền yếu đi, sau đó rơi vào trạng thái mê mang.
Vương Đằng bắt đầu gặng hỏi lần nữa, Huyết Văn Hải Khuê tự nhiên không thể chống cự nữa, nôn ra toàn bộ.
“Đại Hắc Ma Giác mãng!”
Vương Đằng nhắc đi nhắc lại tên tinh thú gặng hỏi ra từ trong miệng Huyết Văn Hải Khuê, ánh mắt hơi lấp lóe, có phần kỳ dị.
“Tra được! Tra được! Thì ra là loại cự thú Tinh Không này.”
Giọng nói hơi có vẻ kích động của Viên Cổn Cổn chợt vang lên, nó chiếu ra một hình ảnh trước mặt mọi người.
Ở trong tấm hình, một con cự mãng màu đen vừa khủng bố lại to lớn hiện ra trong bóng đêm, thần bí uy nghiêm, cả người phủ vảy màu đen nhánh, đỉnh đầu có một chiếc độc giác tựa như ẩn chứa ma lực khó có thể tưởng tượng, những hơi thở như hắc ám, tà ác lan tràn ra, có thể nói là muôn hình vạn trạng, đáng sợ dị thường.
“Quả nhiên là cự thú Tinh Không!” Vương Đằng ngắm nhìn con cự mãng khủng bố này, vuốt cằm nói.
Từ lúc nhìn thấy mức độ sắc bén và chắc chắn của răng nanh và vảy, hắn đã đoán được chủ nhân của nó có thể là tồn tại cấp bậc khủng bố như cự thú Tinh Không.
Dù sao với tinh thú bình thường, cho dù là tồn tại cấp Tôn, răng và vảy của nó có thể chống lại binh khí cấp Bán Thần sao?
Có phần không thực tế lắm.
Trừ khi răng nanh và vảy này ở trên người tồn tại cấp Tôn vẫn còn sống, bọn chúng tự nhiên có năng lực bảo vệ răng và vảy của mình.
Nhưng nếu tinh thú đã chết, tình huống lại không giống vậy.
“Có giữ lại độc giác của Đại Hắc Ma Giác mãng không?” Vương Đằng không nghĩ nhiều nữa, hỏi Huyết Văn Hải Khuê.
“Có!” Huyết Văn Hải Khuê ngây ngốc gật đầu nói.
“Lấy ra.” Vương Đằng không khỏi mừng rỡ.
Trong mắt Viên Cổn Cổn và Icedis cũng loé lên tinh quang, nghiêm túc nhìn chằm chằm nó.
Huyết Văn Hải Khuê bây giờ đương nhiên sẽ không phản kháng, nghe được mệnh lệnh của Vương Đằng, lập tức từ trong thế giới nhỏ của mình lấy ra một chiếc độc giác màu đen.
“Quả nhiên là độc giác của Đại Hắc Ma Giác mãng!” Vương Đằng chặn tay giành lấy nó, cực kỳ yêu thích đặt trong tay đánh giá.
Chiếc độc giác màu đen này và hình ảnh độc giác của Đại Hắc Ma Giác mãng Viên Cổn Cổn đưa ra lúc trước quả thực giống nhau như đúc, mặc dù không lớn như vậy, nhưng tuyệt đối cũng không nhỏ, đủ để rèn thành rất nhiều binh khí phù hợp.
“Khá lắm, một chiếc sừng lớn như vậy, dùng để rèn chiến đao, chiến kiếm cũng đủ rồi.” Nước miếng của Viên Cổn Cổn đều sắp nhiễu xuống.
Là một Luyện tạo sư, loại này bảo tài quả thực chính là vật liệu rèn nó tha thiết mơ ước.
Nếu như độc giác trước mắt không phải thuộc tính Hắc Ám, chỉ sợ nó đã nhào lên.
Nhưng rất đáng tiếc, cũng không phải là tất cả mọi người giống như Vương Đằng có thể tiếp nhận lực Hắc Ám ăn mòn, Viên Cổn Cổn cùng Icedis có thể tới gần quan sát những vật liệu gỡ xuống từ trên người hắc ám tinh thú, nguyên nhân là Vương Đằng đã trói buộc lực Hắc Ám trong đó.
“Xác thực cực kỳ thích hợp rèn đúc thành chiến đao hoặc là chiến kiếm.” Vương Đằng gật đầu nói: “Không nghĩ tới ngoài răng nanh và vảy ra, còn có niềm vui ngoài ý muốn thế này.”
Hắn cất độc giác vào, lại hỏi: “Còn nữa không?”
“Không còn, chỉ để lại những thứ này, những thứ khác đều theo năm tháng phong hoá rồi.” Huyết Văn Hải Khuê nói.
“Đáng tiếc!” Vương Đằng tiếc nuối nói.
Cho dù là cự thú Tinh Không, dưới sự ăn mòn của năm tháng, cuối cùng cũng sẽ biến mất, có thể để lại mấy món bảo tài này đã là rất không dễ dàng.
“Phải rồi, chẳng lẽ không có tinh cốt và tinh hạch sao?” Viên Cổn Cổn hỏi.
“Đúng ha, tinh cốt và tinh hạch ở đâu?” Vương Đằng nhìn chằm chằm Huyết Văn Hải Khuê, ngờ vực hỏi.
Chẳng lẽ tên này không chịu ảnh hưởng của ‘hoặc tâm’ và ‘mê hoặc’, còn ở đây lừa hắn?
Nhưng hắn lại có thể rõ ràng cảm giác được dấu vết của hai loại chiến kỹ, ở phương diện này, Huyết Văn Hải Khuê không thể lừa gạt được hắn.
“Không tìm được tinh cốt cùng tinh hạch.” Huyết Văn Hải Khuê ngơ ngác đáp lại.
“Không tìm được.” Vương Đằng và Viên Cổn Cổn không khỏi cau mày.
“Có thể có một loại khả năng, con Đại Hắc Ma Giác mãng đó bị người ta giết chết, đương nhiên sẽ không để lại tinh cốt cùng tinh hạch.” Icedis nói.
“Có lý.” Vương Đằng sờ cằm, gật đầu nói.
Thế này là giải thích thông suốt rồi.
Có thể giết chết loại tồn tại như cự thú Tinh Không cấp Tôn, nhất định cực kỳ mạnh mẽ, đối phương có lẽ chướng mắt với những thứ như răng nanh, vảy này, cho nên chỉ lấy đi tinh hạch và tinh cốt.
“Ngươi phát hiện những vật này ở đâu?” Vương Đằng lại tò mò hỏi một câu.
“Biển máu Bất Tử, dưới biển sâu.” Huyết Văn Hải Khuê nói.
Vương Đằng lắc đầu, không hỏi thêm nữa, cất tinh hạch Huyết Văn Hải Khuê vào.
Răng nanh, vảy, độc giác, vân vân của Đại Hắc Ma Giác mãng đều bị hắn gom lại một chỗ, đặt sang một bên, sau đó hắn lại nhìn về phía cây kỳ hoa màu đỏ sẫm nọ.
Hoa Huyết Tâm Thất Sát!
Đây là bảo tài vừa lấy được từ trong bảo khố tộc Kiếm Huyết ngư.
“Ngươi định xử lý hoa này thế nào?” Viên Cổn Cổn hỏi.
Nếu như là những người khác, nó chắc chắn sẽ không hỏi như vậy, nhưng Vương Đằng là Luyện đan sư, phương thức xử lý đoá hoa Huyết Tâm Thất Sát này cũng rất nhiều.
Mắt Vương Đằng sáng lên, không vội trả lời, đánh giá hoa Huyết Tâm Thất Sát trước mắt, trong đầu lướt qua tin tức Viên Cổn Cổn tra được trước đó.
Ngay sau đó, tay hắn đột ngột vươn ra, trên ngón tay hội tụ lực Huyết Sát, nhẹ nhàng điểm vào trên hoa Huyết Tâm Thất Sát.
Vù!
Hoa Huyết Tâm Thất Sát lập tức tản ra ánh sáng màu đỏ sẫm chói mắt, đặc biệt là tim hoa trong đó, giống như một trái tim bắt đầu nhảy lên.