Võ Đạo Toàn Thuộc Tính (Bản Dịch)

Chương 4334 - Chương 4334 - Loài Hắc Ám Vây Công! Nữ Thần Hàn Băng! Thực Lực Của Lãnh Thiên Tuyết! Tuyệt Cảnh! (5)

Chương 4334 - Loài Hắc Ám vây công! Nữ thần hàn băng! Thực lực của Lãnh Thiên Tuyết! Tuyệt cảnh! (5)
Chương 4334 - Loài Hắc Ám vây công! Nữ thần hàn băng! Thực lực của Lãnh Thiên Tuyết! Tuyệt cảnh! (5)

Hơn nữa công kích trước mắt này, làm cho hắn cảm giác có chút nguy hiểm, bên trong ẩn chứa lĩnh vực Hắc Ám khủng bố.

Ầm!

Nhung Diêu nhất thời không dám chậm trễ, chỉ có thể từ bỏ việc đánh chết loài Hắc Ám tộc Ma Nham kia, hơn nữa hắn cũng không kịp tránh đi, chỉ có chống đỡ, chiến kiếm trong tay hắn giơ lên cao, một kiếm quang thật lớn nhất thời bùng nổ ra, từ trên chém xuống.

Đùng!

Kiếm quang khổng lồ lập tức chém lên nham thạch lớn màu đen sẫm khổng lồ như thiên thạch này, khiến cho nó chợt dừng lại, không thể đi tới một bước nữa.

Từng vết rách xuất hiện phía trên thiên thạch, nhưng nó vẫn chưa vỡ vụn ra, vẫn giằng co với kiếm quang kia.

"Thực lực không tồi!"

Nhưng vào lúc này, một tiếng cười truyền đến.

Đồng tử Nhung Diêu co rút lại đến cỡ cây kim, nhìn về phía bên trái, lại thấy một bóng dáng không biết xuất hiện ở đó từ khi nào, đang vung chiến chùy khổng lồ tấn công qua.

"Đáng chết!"

Sắc mặt hắn vô cùng khó coi, căn bản không rảnh ứng đối công kích bất thình lình, nếu thu hồi chiến kiếm, tất nhiên sẽ bị nham thạch lớn như thiên thạch kia đánh lên người, hắn chỉ có thể dùng tay trái còn trống, đánh ra một chưởng về bên trái.

Nguyên lực bùng nổ, một thủ ấn màu xanh biếc ngưng tụ thành hình, đập về phía loài Hắc Ám kia.

"A ~"

Loài Hắc Ám tộc Ma Nham kia không chút sợ hãi, lại phát ra một tiếng cười khinh miệt, ầm ầm đánh tới.

Nó đánh ra một quyền, quyền ấn màu vàng đậm bùng nổ ra từ phía trên nắm tay to như bao cát của hắn, đánh về phía thủ ấn màu xanh biếc kia.

Ầm!

Thủ ấn theo đó vỡ tung, dư âm nguyên lực cuốn ngược tới phía trước.

Sắc mặt Nhung Diêu hoảng sợ, không ngờ thủ ấn của bản thân vjaay mà ở trước mặt đối phương không chịu nổi một kích, thực lực của loài Hắc Ám này chỉ sợ rất mạnh.

"Chết đi!"

Loài Hắc Ám tộc Ma Nham kia nhe răng cười một tiếng, xông về phía Nhung Diêu, hai cánh tay tựa như nham thạch kìm sắt khổng lồ bắt tới hắn, muốn bóp nát hắn tại chỗ.

Ngay sau đó, trên người Nhung Diêu lạ bộc phát ra một đám quang mang màu xanh biếc chói mắt, rồi sau đó hóa thành từng sợi dây mây, cuốn tới loài Hắc Ám tộc Ma Nham kia, muốn ngăn cản thế công của nó.

"Hừ, giãy dụa sắp chết!"

Loài Hắc Ám tộc Ma Nham kia hừ lạnh một tiếng, hai tay hung hăng cào ra, trực tiếp cào rách những dây mây đó.

Ầm!

Nhưng mà vào lúc này, phía trước Nhung Diêu đột nhiên truyền đến một trận nổ vang.

Sắc mặt hắn hơi vui vẻ, bởi vì nham thạch khổng lồ kia đã bị kiếm quang của hắn chém nát, cuối cùng hắn có thể rảnh tay ra tay ứng đối với Hắc Ám trước mặt.

Sau khi loài Hắc Ám tộc Ma Nham xé đứt dây mây, lần nữa nhằm về phía Nhung Diêu, một quyền đánh ra.

Ầm!

Quyền ấn màu vàng đậm lần thứ hai bùng nổ.

Nhưng quyền ấn này lại cực kỳ khác biệt, nháy mắt nó ngưng tụ ra, lại hiển hóa ra một thiên thạch màu đen sẫm thật lớn ở sau lưng, lực lĩnh vực khủng bố hiện lên ở trong đó.

Sắc mặt Nhung Diêu lần thứ hai biến đổi, lập tức lần thứ hai bùng nổ kiếm quang, lực lĩnh vực dung nhập trong đó.

Ầm!

Công kích của song phương gần như đánh ra cùng lúc, rồi sau đó va chạm trong hư không.

Quyền ấn và kiếm quang chiếu rọi hư không.

Nguyên lực tinh thần hệ Mộc khủng bố và nguyên lực tinh thần hắc ám cuốn ngược ra bốn phía, quét ngang bốn phương tám hướng.

Răng rắc!

Một tiếng vỡ vụn cực kỳ rõ ràng nhất thời truyền ra, Nhung Diêu còn không kịp phản ứng, đã nhìn thấy phía trên kiếm quang của mình xuất hiện vết nứt, sau đó ầm ầm vỡ tung.

Quyền ấn kia lại trực tiếp nổ nát kiếm quang của hắn.

Ầm!

Trong ánh mắt Nhung Diêu khó có thể tin, quyền ấn kia lập tức tấn công đến, dừng trên người hắn.

"Phì!" Một ngụm máu tươi phun ra.

Cả người Nhung Diêu như bị sét đánh, sắc mặt tái nhợt, thân thể không thể khống chế bay ngược ra phía xa.

"Học trưởng Nhung Diêu!"

Thiên tài học viện tinh không bốn phía đều kinh ngạc hét lên, khó có thể tin nhìn một màn này.

Học trưởng Nhung Diêu vốn đại sát tứ phương, lúc này lại bị một loài Hắc Ám tộc Ma Nham đánh bay, hơn nữa hiển nhiên là bị thương không nhẹ.

Tình thế lập tức nghịch chuyển.

Nhung Diêu là người mạnh nhất trong đội ngũ vận chuyển, giờ phút này hắn bị thua không thể nghi ngờ tạo thành đả kích thật lớn đối với mọi người.

Tình hình chiến đấu vốn cùng sốt ruột, hiện giờ lại xuất hiện tình huống như vậy, trong lòng mọi người đều chợt xuất hiện ra một tia dự cảm không lành.

"Ha ha ha...."

Một tiếng cười to từ phía sau truyền đến.

Loài Hắc Ám tộc Ma Nham đánh bay Nhung Diêu ầm ầm ầm bước ra, nhìn Nhung Diêu bay ngược ra ngoài, khinh miệt nói: "Thiên tài vũ trụ Quang Minh, chẳng qua chỉ có vậy."

Khuôn mặt Nhung Diêu bao trùm dưới chiến giáp, làm cho người ta không thấy rõ khuôn mặt hắn, nhưng trong mắt hắn cũng lộ ra một tia kinh hãi, nghe thấy sự trào phúng của đối phương, lại không phản bác, xoay người chạy trốn về phía hư không phía xa.

"...." Thiên tài của học viện tinh không có mặt nhất thời trừng to mắt, đầy ngơ ngác, trong lòng tràn ngập bất khả tư nghị.

Chạy.... Chạy rồi?!

Những thiên tài của học viện tinh không đầy ngơ ngác, học trưởng Nhung Diêu vĩ đại đó lại dưới tình huống thế này, bỏ lại mọi người, một mình chạy trối chết.

Nhất thời, một cảm giác tuyệt vọng nảy lên trong lòng mọi người.

Ngay cả học trưởng Nhung Diêu dẫn đầu cũng phải bỏ trốn, những người như bọn họ làm sao là đối thủ của những loài Hắc Ám tộc Ma Nham.

Tục ngữ có câu, dốc hết sức, làm đi làm lại, ba lần cũng kiệt sức.

Vốn dĩ trải qua chiến đấu mới vừa rồi, mọi người cũng đã cảm nhận được loài Hắc Ám tộc Ma Nham này khó giải quyết, hiện giờ lại nhìn thấy Nhung Diêu chạy trốn, bọn họ không dễ dàng gì dâng lên sĩ khí, nhất thời phát triển mạnh mẽ.

Lãnh Thiên Tuyết xa xa nhìn bóng dáng Nhung Diêu chạy thoát, chân mày hơi chau lại, nhưng nàng vốn không quá trông cậy vào Nhung Diêu gì đó, hiện giờ đương nhiên cũng chưa nói tới thất vọng, chỉ là nhìn thấy hành vi của đối phương, trong lòng khó tránh khỏi có chút chướng mắt.

Bình Luận (0)
Comment