Võ Đạo Toàn Thuộc Tính (Bản Dịch)

Chương 4335 - Chương 4335 - Văn Hà! Vạn Lý Băng Phong! Lãnh Thiên Tuyết Hóa Băng Điêu! Vẻ Đẹp Buồn Tuyệt Vọng! Quay Về!

Chương 4335 - Văn Hà! Vạn lý băng phong! Lãnh Thiên Tuyết hóa băng điêu! Vẻ đẹp buồn tuyệt vọng! Quay về!
Chương 4335 - Văn Hà! Vạn lý băng phong! Lãnh Thiên Tuyết hóa băng điêu! Vẻ đẹp buồn tuyệt vọng! Quay về!

Một thiên tài cấp Vực Chủ, bình thường nói chuyện thật dễ nghe, dỗ đến những người khác xoay vòng, còn luôn một dáng vẻ cao ngạo rồi lại cẩn thận.

Nhưng tới thời khắc mấu chốt, lại một mình chạy trối chết, thật sự làm cho người ta xấu hổ.

Nhưng mà lúc này nàng cũng không có tâm tư suy nghĩ những chuyện này, thu hồi ánh mắt, trong lòng hiện lên đủ loại suy nghĩ.

Dưới tình huống như vậy, dây dưa với những loài Hắc Ám tộc Ma Nham đó, đã không có bất kì ý nghĩa gì, chỉ gia tăng thương vong thôi.

Trong lòng nàng cũng sinh ra ý định rút lui.

Nhưng mà loại tình huống này, há có thể nàng muốn lui thì có thể lui.

Còn không chờ nàng phản ứng lại, xa xa chợt vang lên một trận nổ vang, lại thấy Nhung Diêu chạy trối chết về phía xa lại bay ngược về, chiến giáp màu xanh đậm trên người xuất hiện từng vết rách.

"Cái này!"

Mọi người bốn phía chợt khôi phục tinh thần lại, dại ra nhìn thân thể Nhung Diêu bay ngược về.

Sao lại trở về rồi?

"Ha ha ha...." Loài Hắc Ám tộc Ma Nham mới vừa rồi đánh bay Nhung Diêu cười ha hả, tay cầm chiến chuy đứng trong hư không, trong ánh mắt tràn đầy ý trào phúng.

"Còn muốn chạy?!"

Một loài Hắc Ám tộc Ma Nham Xác từ xa xa lửng thững đi tới, trong tay cũng cầm theo một thanh chiến phủ thật lớn, rõ ràng ngăn chặn đường đi của Nhung Diêu.

"Ngươi!"

Nhung Diêu ở trong hư không khó khăn lắm mới ổn định thân thể, nhìn loài Hắc Ám tộc Ma Nham phía trước, trong mắt lại lộ ra một tia kinh ngạc.

Vốn tưởng rằng có thể mượn dùng xu thế mới vừa rồi bị đánh bay chạy thoát, không ngờ vẫn bị đối phương phát hiện, một thiên tài loài Hắc Ám cấp Ma Hoàng trung vị đã sớm chặn ở đó, đánh hắn một cái trở tay không kịp.

Khi hắn cho rằng bản thân có thể chạy trốn mà mừng thầm, hiện thực hung hăng cho hắn một cái tát.

"Nhung Diêu, ngươi vậy mà bỏ lại bọn ta tự mình chạy trối chết!" Hai mắt Tiền Liên đỏ bừng, hiển nhiên đã giết đỏ cả mắt rồi, nhìn chằm chằm Nhung Diêu, hét lớn.

Đây là yêu càng sâu, hận càng đậm à!

Tiền Liên rõ ràng là chân chó của Nhung Diêu, kết quả hiện tại người hận Nhung Diêu nhất ngược lại biến thành hắn.

Những thiên tài của học viện tinh không còn chưa mở miệng, nghe thấy tiếng rống giận của Tiền Liên, nhất thời rơi vào một trận im lặng.

Có cảm giác lời nói bị cướp.

"Ngươi hiểu lầm ta rồi, ta muốn lao ra đi cầu cứu, tiếp tục như vậy chúng ta đều phải chết ở trong này." Cơ thịt trên mặt Nhung Diêu run rẩy một chút, cười gượng nói.

"Ta tin tổ tông ngươi á." Tiền Liên rống giận.

"Học trưởng Nhung Diêu, ngươi làm cho bọn ta quá thất vọng rồi."

...

"Không ngờ ngươi là người như vậy."

"Bọn ta nhìn lầm ngươi."

....

Giờ phút này những học viên của học viện tinh không cũng lần lượt mở miệng, ánh mắt nhìn về phía Nhung Diêu tràn ngập hèn mọn.

"Yên tâm, các ngươi ai cũng không chạy thoát." Loài Hắc Ám tộc Ma Nham kia cười lạnh nói.

"Giao ra linh dược các ngươi vận chuyển, có lẽ bọn ta còn có thể tha các ngươi một mạng, cho các ngươi nhận lễ rửa tội hắc ám, trở thành nô bộc của tộc ta." Một loài Hắc Ám tộc Ma Nham cấp Ma Hoàng trung vị khác nói.

"Làm sao các ngươi biết bọn ta tới vận chuyển linh dược?" Một thiên tài cấp Vực Chủ của học viện tinh không trầm giọng nói.

Cả người hắn đầy máu, bị thương không nhẹ, nhưng ánh mắt loài Hắc Ám bốn phía nhìn về phía hắn có chút kiêng kị, trong nhất thời cũng không dám tới gần.

"Người chết không cần biết nhiều như vậy." Loài Hắc Ám tộc Ma Nham cấp Ma Hoàng trung vị nói.

"Bọn ta không có linh dược gì...." Thiên tài cấp Vực Chủ kia còn chưa nói xong, đã bị cắt ngang.

"Nếu ta giao ra linh dược, các ngươi có thể thả ta đi không." Ánh mắt Nhung Diêu lóe ra, đột nhiên nói.

"Nhung Diêu!" Thiên tài cấp Vực Chủ kia không ngờ Nhung Diêu lại vô sỉ như vậy, biến sắc, nhất thời quát lạnh nói.

"Văn Hà, nếu chúng nó biết tồn tại của linh dược, chúng ta giấu diếm nữa cũng vô dụng, chúng ta đều là thiên tài của học viện tinh không, linh dược chẳng qua là vật ngoài thân, có thể xem là gì, cho chúng nó cũng được." Nhung Diêu chẳng biết xấu hổ nói.

"Vô liêm sỉ!" Sắc mặt Văn Hà khó coi, giận dữ nói: "Tên vô sỉ như ngươi, cũng xứng trở thành thiên tài của học viện tinh không."

"Hừ!" Nhung Diêu bị đối phương quát mắng như thế, trong lòng cực kỳ khó chịu, sắc mặt lại âm trầm sắp tích ra nước, lạnh lùng nói: "Ngươi thanh cao, ngươi rất giỏi, vậy ngươi ở lại đây chôn cùng những linh dược kia đi."

"Ngươi!" Văn Hà không ngờ hắn lại có thể nói ra lời nói vô sỉ như vậy, nhất thời tức giận cả người run rẩy.

"Vô sỉ!"

"Nhung Diêu, không ngờ ngươi là loại vô sỉ này."

"Hôm nay nếu có mạng rời đi, bọn ta chắc chắn sẽ công bố hành vi của ngươi."

....

Những thiên tài của học viện tinh không bốn phía nghe thấy lời nói của Nhung Diêu, đều tức giận chửi ầm lên, một đám đều trợn mắt nhìn hắn.

Vừa nghĩ đến bản thân từng tôn kính người này, thiên tài ở đây đều cảm thấy lãng phí cảm tình, quả thực đút chân tâm cho chó ăn.

Sắc mặt Nhung Diêu xanh mét, hừ lạnh nói: "Ta mong được giữ mạng có gì sai? Chết lãng phí trong tay loài Hắc Ám, mới là oan uổng."

"Đặc sắc! Thật sự đặc sắc!"

Loài Hắc Ám tộc Ma Nham cấp Ma Hoàng trung vị cười to nói: "Ta đã sớm nghe nói những sinh linh vũ trụ Quang Minh các ngươi một khi gặp phải tử vong, liền hiện ra bộ mặt xấu xa, trước kia còn không tin, hôm nay xem như mở mang kiến thức rồi."

"Ma Nham Đãng, đừng nhiều lời với bọn họ, nếu bọn họ không muốn giao ra linh dược, cũng không bằng lòng thần phục chúng ta, vậy tiễn bọn họ lên đường đi, bên phía ma tôn đại nhân kêu Huyết tử Huyết tộc và Hao Cật của tộc Ma Não săn giết trăm tên thiên tài vũ trụ Quang Minh, nếu chúng ta có thể vượt qua chúng nó, uy danh của tộc Ma Nham ta chẳng phải càng thêm cường thế hơn chúng nó." Phía xa loài Hắc Ám cấp Ma Hoàng trung vị tay cầm chiến chuy lạnh lùng nói.

"Hắc hắc, nói cũng đúng." Loài Hắc Ám tộc Ma Nham tay cầm chiến phủ cười hắc hắc, nhìn về phía đám người Nhung Diêu, nói: "Nếu đã như vậy, các ngươi đi.... Chết đi!"

...

Bình Luận (0)
Comment