Nhưng bọn họ lại cảm thấy điều này vô cùng khó khăn, tên Hắc Ám cấp Ma Hoàng thượng vị kia đã ma biến, ai cũng biết loài Hắc Ám ma biến khó giết nhất.
"Rống!"
Quả nhiên, trong biển lửa kia không ngừng truyền ra tiếng rống giận dữ, tên Hắc Ám cấp Ma Hoàng thượng vị kia cũng không tử vong.
Bùm! Bùm! Bùm...
Từng song quyền nham thạch cồng kềnh trong ngọn lửa đấm ra, mỗi lần quyền đều sẽ đấm cho hỏa diễm thủng một lỗ cực lớn, năng lượng kinh khủng trực tiếp bị đấm xuyên.
Đám người cực kỳ chấn động, đều cân nhắc trong lòng, rốt cuộc đánh bại một tên Hắc Ám dạng này khó khăn cỡ nào.
Vương Đằng lại dùng thực lực cấp Vực Chủ sơ giai, mạnh mẽ áp chế đối phương.
Giờ phút này tất cả Hắc Ám tộc Ma Nham đều vô cùng khẩn trương. Bọn chúng nhìn qua Ma Nham Phong trong biển lửa, thậm chí quên cả hô hấp.
Đại ca Ma Nham Phong có thể thắng sao?
Nhìn từ tình hình hiện tại, tình huống có vẻ không hề lạc quan.
Bọn chúng chưa từng nghĩ đến, lúc vừa mới bắt đầu săn giết võ giả thiên tài ở vũ trụ Quang Minh, Ma Nham Phong mạnh nhất trong bọn chúng lại sắp chết ở đây.
Mặc dù trước đó bọn chúng cũng giết vài thiên tài của vũ trụ Quang Minh, nhưng giá trị của những thiên tài đó thậm chí không bằng một tên Ma Nham Đãng, chứ đừng nói là so sánh với đại ca Ma Nham Phong, nó lại là thiên tài cấp Ma Hoàng thượng vị.
Nếu nó chết ở chỗ này, đây quả thực là tổn thất to lớn cho loài Hắc Ám tộc Ma Nham bọn chúng.
Ầm ầm!
Dưới màn oanh kích điên cuồng của Ma Nham Phong, cuối cùng hỏa diễm dần dần tản ra, năng lượng kinh khủng cũng bị đánh nát, dần dần tiêu tán.
Tuy nhiên, nó cũng không phải không tổn hao chút nào. Cơ thể khổng lồ cồng kềnh tràn đầy vết cháy, cộng thêm vẻ tàn khuyết không lành lặn trước đó, còn xấu xí hơn vẻ tàn khuyết trước khi ma biến.
Dáng vẻ đó giống như một ngọn núi lớn sau khi bị người đào bới, đông một khối tây một khối, như bị dán thuốc cao da chó.
Chỉ là trên người của nó vẫn có sương đen toát ra từ trong vết thương, sau đó máu thịt nham thạch ngọ nguậy, đang cật lực tu bổ thân thể tàn khuyết.
Đây chính là trạng thái quỷ dị sau khi loài Hắc Ám ma biến, sinh mệnh cũng ngoan cường đến quỷ dị.
"Ta bất tử."
Một tiếng gầm giận dữ truyền ra từ trong miệng của người khổng lồ nham thạch.
Mặc dù Ma Nham Phong lâm vào điên cuồng, nhưng đến cùng nó vẫn duy trì không ít lý trí. Nó nhìn về phía Vương Đằng, trong mắt tràn đầy ý dữ tợn.
"Ha~" Một tiếng cười khẽ đột nhiên truyền ra từ trong miệng Vương Đằng, giống như nghe thấy sự tình gì cực kì buồn cười:
"Bất tử?"
"Lúc này mới vừa bắt đầu mà thôi."
Trong mắt hắn bỗng nhiên xẹt qua một tia sáng quỷ dị, lập tức biến thành màu băng lam.
Nếu có người quan sát kỹ càng thì sẽ phát hiện ánh mắt của hắn cực kỳ tương tự với Lãnh Thiên Tuyết trước đó, giống như hai viên bảo thạch màu băng lam, lạnh lẽo và bình tĩnh.
"Chết!"
Ma Nham Phong cũng không nhận thấy ánh sáng quỷ dị trong mắt Vương Đằng, thân thể khổng lồ kia ầm ầm lao lên phía trước.
Trên người của nó tản ra nhiệt độ cực nóng, đang không ngừng bốc khói, đó là hậu quả từ việc bị hỏa diễm thiêu đốt trước đó.
Bùm!
Trên thân thể to lớn của người khổng lồ nham thạch, từng đôi cánh tay nham thạch đập xuống phía trước, khí tức màu đen ngưng tụ, biến thành những quyền ấn kinh khủng, muốn mạnh mẽ đập chết Vương Đằng.
Nhưng lúc này, trong thân thể Vương Đằng bỗng nhiên có một cỗ hàn ý cực hạn bộc phát, tràn ngập hư không.
"Đây là? ? ?" Đám Văn Hà xa xa đột nhiên trừng to mắt.
Tại sao bọn họ cảm thấy lực lượng này hơi quen thuộc?
Bọn họ đột nhiên chú ý tới đôi mắt của Vương Đằng biến thành màu băng lam, đồng thời cũng nhìn thấy ánh sáng màu băng lam trên người hắn bộc phát, càng cảm nhận được băng hàn ý kinh khủng kia...
Giờ khắc này, đầu của bọn họ có chút choáng váng.
Chuyện gì xảy ra?
Tại sao bọn họ nhìn thấy thủ đoạn của Lãnh Thiên Tuyết trên người Vương Đằng?
Bùm!
Còn không đợi bọn họ suy nghĩ nhiều, hàn ý lạnh lẽo kia đã là càn quét hư không, để hư không đều là đông kết lên, ngưng kết ra vô số hàn băng, đồng thời đang lấy Vương Đằng làm trung tâm, đang không ngừng hướng phía nơi xa khuếch tán mà đi.
Lộng lộng lộng...
Từng tầng hàn băng rất dày lập tức xuất hiện trên cơ thể của người khổng lồ nham thạch to lớn kia, từ hai chân nó và không ngừng lan ra nhanh chóng lên thân trên, khiến thân thể nó ngưng trệ, từng nắm đấm đánh xuống cũng dừng lại giữa không trung.
"Rống!"
Ma Nham Phong phát ra tiếng gầm thét không cam lòng, hai mắt vẫn lập lòe vẻ điên cuồng. Nó dùng hết toàn lực muốn phá vỡ hàn băng trói buộc, nó muốn đập chết võ giả nhân tộc trước mắt.
Sự kiêu ngạo của thiên tài cấp Ma Hoàng thượng vị nhất định phải được bảo vệ bằng cái chết của võ giả nhân tộc cấp Vực Chủ này.
Hắn, phải chết!
Thế nhưng...
Rắc rắc! Rắc rắc! Rắc rắc...
Theo động tác của nó, từng tiếng vỡ vụn rõ ràng bỗng nhiên truyền vào hai lỗ tai của nó. Ma Nham Phong cúi đầu nhìn lại, ánh mắt kịch liệt co vào.
"???"
Tại sao thân thể của nó đang sụp đổ? Đang vỡ ra?
‘Thật sự - nứt ra’ jpg
"Rống!" Đầu của Ma Nham Phong đầy dấu hỏi, miệng gầm thét, khí tức hắc ám trong cơ thể không ngừng tuôn ra, muốn ngăn cản khuynh hướng tan vỡ.
Nhưng căn bản... không ngăn cản được!
Tốc độ tan vỡ quá nhanh, mà cũng không phải là một vị trí tan vỡ, mà tất cả vị trí trên thân thể đều đang tan vỡ.
Hai chân của nó, hai cánh tay của nó, thân thể của nó, cái đầu của nó...
Từ xa nhìn lại, người khổng lồ nham thạch to lớn kia đang bất ngờ chia năm xẻ bảy với một phương thức cực kì kinh dị, trên thân không có một chỗ lành lặn.
"Chuyện gì xảy ra?" Mặt của Văn Hà và các thiên tài của học viện Tinh Không đầy ngây ngốc, phản ứng không kịp.
Tại sao tên Hắc Ám cấp Ma Hoàng thượng vị có khí thế rào rạt kia đột nhiên biến thành bộ dáng này rồi?
Chẳng lẽ là lực lượng hàn băng kia?