"Không, ngược lại là không có vấn đề gì, chính là sau trận tai nạn kia của trụ sở liên minh Phó Chức Nghiệp, ngươi liền mất tích, tất cả mọi người cho là ngươi..." Văn Hà nói đến đây, đột nhiên dừng lại một chút, hình như cảm thấy nói Vương Đằng đã chết ngay trước mặt hắn có chút không tốt, trên mặt lộ ra một tia xấu hổ.
"Cho là ta chết rồi?" Vương Đằng lại không thèm để ý, khẽ cười nói.
"Ách, đúng thế." Văn Hà nhìn nhìn mặt hắn sắc, gật đầu nói.
"Ta không chết, chẳng qua là xảy ra chút việc ngoài ý muốn thôi." Vương Đằng giải thích đơn giản một câu, liền không nói thêm lời nào nữa, hỏi: "Các ngươi là người của học viện tinh không thứ mấy?"
"Học viện tinh không thứ hai." Văn Hà: "Tự giới thiệu mình một chút, ta tên là Văn Hà."
"Học viện tinh không thứ hai, Văn Hà." Vương Đằng gật đầu nhẹ.
"Vừa nãy đa tạ ngươi xuất thủ tương trợ, nếu không thì bọn ta..." Văn Hà.
"Người một nhà không nói lời khách sáo, không nói chúng ta đều là học viên của học viện tinh không, vẻn vẹn cùng là người của vũ trụ Quang Minh, điểm này liền đủ để cho ta xuất thủ." Vương Đằng cười nói: "Huống chi những loài Hắc Ám kia không đáng để nhắc tới, ta tiện tay là có thể giải quyết, một cái nhấc tay mà thôi."
"..." Đám người Văn Hà nghe mấy lời phía trước, còn có chút cảm động, kết quả càng nghe càng không thích hợp.
Bọn hắn đột nhiên cảm tên này hình như có chút thích ra vẻ.
Đây chính là cấp Ma Hoàng thượng vị đó, vậy mà nói tiện tay là có thể giải quyết...
Ách, được rồi, hắn hình như đúng là có thực lực này.
Ánh mắt thiên tài sau lưng Văn Hà nhìn về phía Vương Đằng giờ phút này, đều là mang theo vẻ tôn kính.
Có thực lực vậy liền không gọi là ra vẻ, đó phải gọi người trước hiển linh!
"Đúng, trước tiên không nói những chuyện khác, Lãnh Thiên Tuyết vẫn còn đang bị đóng băng, tranh thủ thời gian cứu cô ấy ra, đừng để đông hỏng mất." Vương Đằng đột nhiên nghĩ đến chuyện gì đó, quay người liền liền bay về phía Lãnh Thiên Tuyết biến thành tượng băng.
"..." Đám người dở khóc dở cười.
Thần mẹ nó đừng có đông hỏng mất, người này sao lại trong suốt hết như thế chứ.
Dở khóc dở cười thì dở khóc dở cười, nhưng khi mọi người thấy tình trạng lúc này của Lãnh Thiên Tuyết, sắc mặt lại nghiêm túc.
Không ít người liếc mắt nhìn Nhung Diêu đang bị tạm giữ.
So sánh giữa hai người, không thể nghi ngờ Lãnh Thiên Tuyết lộ ra vẻ khiến người khác đặc biệt kính nể hơn.
Dưới tình huống lúc đó, tất cả mọi người đều biết, bọn họ căn bản không có đường lui, nếu như Lãnh Thiên Tuyết không ra tay, thật sự cuối cùng cũng vẫn không trốn thoát.
Nhưng chạy trốn và thản nhiên chịu chết, lại là hai việc hoàn toàn khác nhau.
Cách Nhung Diêu bỏ mọi người lại, chung quy là bảo người trơ trẽn, huống chi dáng vẻ bình thường đó của hắn, rõ ràng hoàn toàn là giả vờ, càng khiến người ta hoàn toàn nhìn thấy rõ ràng cách làm người của hắn.
"Vương Đằng, ngươi có cách cứu cô ấy sao?" Văn Hà chau mày, nhịn không được hỏi.
Hắn có thể cảm giác được, hơi thở căn nguyên sinh mệnh trên người Lãnh Thiên Tuyết đã vô cùng nhỏ bé, dưới tình huống như vậy, trừ phi có thiên tài địa bảo có thể bổ sung căn nguyên sinh mệnh, nếu không rất khó cứu trở về.
Mà thiên tài địa bảo có thể bổ sung căn nguyên sinh mệnh, thực tế hiếm có, người bình thường rất khó có được.
Hơn nữa còn có một điểm vô cùng khó giải quyết, bản thân nàng đã bị đóng băng, nếu không có biện pháp đặc thù, chẳng những không cách nào cứu được cô ấy ra, không chừng sẽ còn làm cơ thể của nàng bị thương, khiến nó hóa thành mảnh vỡ.
Cho nên Văn Hà mới không kiềm chế được hỏi thăm.
Thiên tài học viện tinh không ở bốn phía cũng nhao nhao nhìn lại, tỏng mắt lộ vẻ lo lắng, liếc mắt nhìn Lãnh Thiên Tuyết bị biến thành tượng băng, sau đó lại nhìn về phía Vương Đằng, hi vọng có thể nghe được câu trả lời khẳng định từ trong miệng hắn.
Bất kể nói thế nào, bọn họ đều không hi vọng nhìn thấy thiên chi kiêu nữ này nằm xuống tại đây.
"Không phải vấn đề lớn." Vương Đằng khẽ gật đầu, đi tới trước mặt Lãnh Thiên Tuyết bị biến thành tượng băng.
Hắn không có sử dụng dị hỏa thiên địa, cũng không có sử dụng bất kỳ lực lượng hệ Hỏa nào, ngược lại trong mắt lại lần nữa hiện ra loại màu xanh băng tuyết kỳ dị kia.
Một luồng hơi lạnh tràn ra từ trong người hắn.
"Đây là..." Đám người Văn Hà giờ phút này lại một lần nữa cảm nhận được luồng lạnh lẽo kia, trong mắt không khỏi lộ ra vẻ kỳ dị.
Hoăn nữa khoảng cách lần này có hơi gần, bọn hắn càng có thể cảm nhận được sự khủng bố của luồng hơi lạnh kia, không nhịn được muốn tránh ra xa.
Nếu không phải đã biết Vương Đằng sẽ không ra tay với bọn họ, bọn họ giờ phút này căn bản không đứng ở đây.
Nhưng đây không thứ khiến bọn họ kinh ngạc nhất.
Khiến bọn bọ thật sự cảm thấy kinh ngạc chính là, hơi thở trên người Vương Đằng thế mà lại vô cùng giống với hơi thở trên người Lãnh Thiên Tuyết.
chắc hẳn là hai người đến từ cùng một chủng tộc?
Không có lý do, trong lòng đám người Văn Hà đột nhiên nảy lên ý nghĩ hoang đường này.
Nhưng bất kể nhìn thế nào, hai người trông cũng đều không giống nhau.
Nếu như đẹp trai và xinh đẹp coi như là một điểm giống nhau, vậy thì ngược lại có chút tương tự...
Vương Đằng cũng không biết suy nghĩ của mọi người, bàn tay của hắn giờ phút này đang từ từ dán lên phía trên Lãnh Thiên Tuyết bị biến thành tượng băng.
Đám người Văn Hà lập tức nhìn thấy trên bàn tay của hắn giống như đang tỏa ra một ánh sáng màu xanh lạnh lẽo, không phải rất bắt mắt, thậm chí có chút nhẹ nhàng, sau đó phía trên Lãnh Thiên Tuyết liền đột nhiên xuất hiện từng đường vân kỳ dị màu xanh lam lạnh lẽo.
Đường vân màu xanh lam này trải rộng ra toàn bộ pho tượng băng, lấy bàn tay của Vương Đằng làm trung tâm, lan tràn ra bốn phía.
"Đây là cái gì?"
Trong lòng mọi người vô cùng kinh ngạc.
Vốn cho rằng chỉ là đơn giản làm tan băng lạnh, nhưng hiện tại xem ra cũng không phải là như vậy, từng đường vân màu xanh lam kỳ dị kia hình như có được loại lực lượng đặc thù nào đó.
. . .