Ánh mắt Vương Đằng hơi lóe lên, cũng hơi kinh ngạc.
Đây cũng là năng lực đặc biệt của Hàn Băng Thánh thể.
Băng lạnh trên người Lãnh Thiên Tuyết vô cùng chắc chắn, liền xem như bình thường cấp Ma Hoàng trung vị, cũng đừng nghĩ có thể đánh nát được.
Không đúng, phải nói cho dù là cấp Ma Hoàng thượng vị, đều rất khó có thể đánh nát nó.
Theo kia từng đường vân màu xanh lam kia hoàn toàn hiện lên, Vương Đằng cảm giác được độ cứng của băng lạnh bên ngoài cơ thể Lãnh Thiên Tuyết.
Xem ra Lãnh Thiên Tuyết cũng không phải là ngồi chờ chết, nàng dùng cách này giữ lại một đường lui cho chính mình.
Căn nguyên sinh mệnh của nàng đã vô cùng yếu ớt, người nhìn thấy không cách nào đánh nát băng lạnh, có lẽ liền chủ động từ bỏ.
Cứ như vậy, nàng không chừng có thể thoát được một cái mạng.
Đương nhiên, việc này rất khó.
Bởi vì băng lạnh này cần phải có người đến làm tan giúp nàng, nếu không cuối cùng nàng cũng sẽ bị kẹt chết ở nơi này.
Đợi đến khi căn nguyên sinh mệnh hoàn toàn tan biến, nàng liền chết thật.
Khóe miệng Vương Đằng nhếch lên một đường cong, hơi thở Hàn Băng Thánh thể cùng thuộc trong cơ thể tràn ra, gợi lên những đường vân màu xanh lam.
Đáng nhắc tới chính là, nguyên lực tinh thần hệ Băng hắn nhặt được trước đó còn có một loại thuộc tính đặc biệt.
Hàn Băng Thánh thể!
Không hề nghi ngờ, chính là thuộc tính Hàn Băng Thánh thể mà Lãnh Thiên Tuyết rơi ra.
Hàn Băng Thánh thể: 4500/30000(tam giai);
Tam giai!
Hàn Băng Thánh thể của Vương Đằng thình lình tăng lên tới cấp bậc tam giai, ngay từ đầu lúc nhặt được thuộc tính thể chất này, hắn có hơi kinh ngạc.
Bởi vì lần đầu tiên nhặt được thuộc tính Hàn Băng Thánh thể, là ở trên trận tranh bá thiên tài ở đế quốc Đại Càn, khi đó Hàn Băng Thánh thể của Lãnh Thiên Tuyết chỉ mới nhất giai mà thôi, bây giờ lại đã đạt tới cấp độ tam giai.
Xem ra khoảng thời gian này nàng ở học viện tinh không cũng có thu hoạch tương đối tốt.
Cũng chính bởi vì Hàn Băng Thánh thể tam giai này, nàng mới có thể bộc phát ra lực lượng hàn băng kinh khủng như vậy, thậm chí có thể đóng băng loài Hắc Ám cấp Ma Hoàng trung vị.
Không thể không thừa nhận, Hàn Băng Thánh thể là một loại thể chất vô cùng mạnh mẽ, dù không bì kịp thể chất đứng đầu là thể Huyết Thần, nhưng cũng tương xứng với thể chất thánh khu Ma Nham.
Mà căn nguyên sinh mệnh bộc phát ra trên người Lãnh Thiên Tuyết, khiến Hàn Băng Thánh thể dưới tình huống kích phát đến cực hạn, uy lực càng vô cùng không tầm thường.
Vương Đằng kích phát lực lượng Hàn Băng Thánh, khiến từng đường vân màu xanh lam kia dần dần biến mất.
Trong chốc lát, hàn băng trên người Lãnh Thiên Tuyết thế mà bắt đầu tan chảy, chậm rãi lộ ra thân thể Lãnh Thiên Tuyết ở trong đó.
Phù chít ~
Đột nhiên, Vương Đằng có cảm giác giống như bàn tay mình đặt trên một chỗ mềm mại nào đó, sau đó... ấn vào.
Hắn có chút kinh ngạc, vô ý thức nhéo nhéo, cảm giác có vẻ như... Cũng không tệ lắm.
Nhưng hắn phát hiện bầu không khí bốn phía hình như có hơi quỷ dị, quay đầu nhìn đám người một chút, lại bắt gặp bọn họ giống như gặp quỷ nhìn chằm chằm bàn tay của hắn.
Ánh mắt kia, nói không nên lời là tức giận hay là ao ước.
Vương Đằng tựa như đã nhận ra gì đó, cứng đờ quay đầu, nhìn hướng bàn tay của mình, trên trán không khỏi toát ra một giọt mồ hôi lạnh.
Xong!
Hình như để ở chỗ không nên để rồi.
Vừa mới lúc nãy áp tay lên trên băng lạnh, cón chưa kịp để ý, bây giờ mới phát hiện, vãi luyện vị trí vừa vặn... A phi, vị trí có hơi xảo trá.
Chuyện này không phải rất xấu hổ sao.
Chẳng qua cũng không có bận gì, căn nguyên sinh mệnh của Lãnh Thiên Tuyết tiêu hao nghiêm trọng như vậy, lúc này đã hôn mê rồi.
. . .
Không có việc gì! Không có việc gì!
Bình tĩnh ~
Vương Đằng hít một hơi thật sâu...
"Ngươi còn muốn sờ đến khi nào?" Một giọng nói suy yếu lộ ra vẻ cực kỳ lạnh lùng bỗng nhiên vang lên.
"? ? ?"
Cả người Vương Đằng nhất thời trở nên cứng đờ, lúc đầu dự định lặng lẽ thu bàn tay về, làm như chuyện gì cũng chưa xảy ra, dù sao nàng cũng không có tỉnh , đợi lát nữa nói với những người khác một tiếng, để mọi người mở một con mắt nhắm một con mắt, ngươi tốt ta tốt mọi người đều tốt.
Nhưng bây giờ...
Giống như không phải chuyện hắn muốn thu hồi liền có thể thu hồi được, bàn tay của hắn có hơi cứng đờ, không biết vì sao mà giống như không nghe theo sự điều khiển của hắn.
Nhán dán ‘thật sự không nghe theo sự điều khiển’
Cái gì vậy chứ... Lãnh Thiên Tuyết hình như tỉnh lại, hắn không có nghe nhầm chứ?
Vương Đằng rất hi vọng hiện tại là hắn nghe nhầm, hắn chậm rãi nâng cần cổ cứng đờ lên, nhìn lên mặt Lãnh Thiên Tuyết.
Không biết vì cái gì, hắn cảm giác gương mặt này càng thêm lạnh lùng hơn so với bình thường không ít.
Cảm giác giống như là một tảng băng lạnh vậy!
Mà mắt của đối phương giờ phút này mở ra, đồng thời cũng lạnh đến mức khiến người khác có hơi không tét mà run.
Cả người Vương Đằng đều không ổn, khóe miệng cứng đờ giật giật, lộ ra một biểu cảm tự cho là không hèn hạ, lên tiếng chào: "Ngươi tỉnh rồi."
"..." Bọn người Văn Hà không khỏi lâm vào trong im lặng.
Sau đó trong lòng bọn họ đều xuất hiện một suy nghĩ cười trên nỗi đau của người khác—— tên này hình như chết chắc.
Suy nghĩ cười trên nỗi đau của người khác này cũng không phải là kiểu không thể nhìn nổi hắn sống tốt, mà là loại thú vị có hơi ác.
Theo Lãnh Thiên Tuyết tan băng tỉnh dậy, lo âu trong lòng mọi người cũng giảm bớt không ít, nhìn thấy tình cảnh này, bầu không khí lập tức trở nên cực kì thả lỏng.
"Ta chỉ là bị đóng băng, cũng không có hôn mê." Một âm thanh yếu ớt truyền từ trong miệng Lãnh Thiên Tuyết ra.
"A... Ha ha ~" Vương Đằng cười khan một tiếng, nói: "Ta nói đây là hiểu lầm thôi, ngươi tin không?"
"Mời ngươi trước tiên buông tay ra đã rồi hẵng nói câu này." Lãnh Thiên Tuyết lạnh lùng nói.
"..." Lúc này cuối cùng Vương Đằng cũng khôi phục sự điều khiển đối với bàn tay, lập tức thu tay về, muốn giải thích một chút.