Võ Đạo Toàn Thuộc Tính (Bản Dịch)

Chương 4360 - Chương 4360 - Giải Phong Ấn Thức Tỉnh! Ngươi Còn Muốn Sờ Đến Bao Giờ? Hôn Mê! Xấu Bụng! (2)

Chương 4360 - Giải phong ấn thức tỉnh! Ngươi còn muốn sờ đến bao giờ? Hôn mê! Xấu bụng! (2)
Chương 4360 - Giải phong ấn thức tỉnh! Ngươi còn muốn sờ đến bao giờ? Hôn mê! Xấu bụng! (2)

Chẳng qua là vào lúc này, cơ thể lạnh băng kia của Lãnh Thiên Tuyết lại đột nhiên ngã về phía hắn.

"Không phải, ngươi muốn làm cái gì?"

Vương Đằng không khỏi giơ hai tay lên, nhưng hắn nhanh chóng phát hiện trạng thái cơ thể của Lãnh Thiên Tuyết cũng không có tốt như vậy, nàng căn bản là không có cách nào đứng được, toàn thân đều vô cùng suy yếu, hắn lại vội vàng duỗi tay ra vịn chặt cơ thể Lãnh Thiên Tuyết, nói: "Chuyện lần này không có liên quan đến ta, ngược lại là chính ngươi chạy tới."

Vừa dứt lời, một cơ thể mềm mại nhưng lại lạnh như băng, đã hoàn toàn đổ vào trên người hắn.

“Này này..." Vương Đằng liền vội cúi đầu nhìn lại, hỏi: "Ngươi không sao chứ?"

Kết quả phát hiện hai mắt Lãnh Thiên Tuyết nhắm chặt, đã lâm vào trạng thái hôn mê, căn bản không có cách nào trả lời câu hỏi của hắn.

"Khá lắm, vừa nãy sao lại không choáng đi." Vương Đằng có hơi im lặng, cảm thấy mình rất oan uổng.

"Vương Đằng, Lãnh Thiên Tuyết không sao chứ?" Đám người Văn Hà thấy cảnh này, liền vội vàng hỏi.

"Không có việc gì, còn không chết được." Giờ phút này da thịt Vương Đằng va chạm với da thịt Lãnh Thiên Tuyết, tự nhiên biết rất rõ tình trạng của nàng.

Chết là chết không được, nhưng căn nguyên hơi thở đúng là vô cùng yếu ớt, nếu như không chữa trị kịp thời, đoán chừng cũng không sống được bao lâu.

"Làm sao bây giờ?" Bọn người Văn Hà hỏi.

. . .

"Nhất định phải bổ sung ăn nguyên sinh mệnh cho nàng." Vương Đằng nói.

"Bổ sung căn nguyên sinh mệnh!" Bọn người Văn Hà với tư cách là thiên tài học viện tinh không, dĩ nhiên không phải là người không có kiến thức, bọn hắn rất rõ ràng việc bổ sung căn nguyên sinh mệnh khó khăn nhường nào, giờ phút này nghe thấy lời nói của Vương Đằng, đều không khỏi nhíu mày.

"Đúng rồi, trong số linh dược chúng ta vận chuyển có thiên tài địa bảo bổ sung căn nguyên sinh mệnh không?" Một thiên tài học viện tinh không nói đột nhiên nói.

"Đúng rồi, Vương Đằng có thể là Thánh giả của bảy đạo, luyện đan sư cấp Thánh, nhanh cho hắn nhìn xem, nếu có, hắn nhất định nhận ra." Một thiên tài khác của học viện tinh không cũng phản ứng lại, nhao nhao phụ họa nói.

"Các ngươi đang vận chuyển linh dược sao?" Vương Đằng kinh ngạc hỏi.

"Đúng thế." Văn Hà nhẹ gật đầu.

"Cho ta xem một chút." Vương Đằng nói.

"Trong tay hắn." Văn Hà quay đầu nhìn về phía Nhung Diêu đang bị mọi người bắt giữ, chân mày hơi nhíu lại, nói: "Nhung Diêu, giao linh dược ra."

"Đó linh dược mà cao tầng các thế lực lớn giao cho chúng ta vận chuyển, các ngươi không có quyền sử dụng." Nhung Diêu bị thương rất nặng, nghe thấy lời bọn họ nói, ngẩng đầu lên, lộ ra một nụ cười khó coi, yếu ớt nói.

"Ngươi muốn thế nào?" Văn Hà nhíu mày hỏi.

"Thả ta ra, coi như chuyện lúc trước chưa từng xảy ra, ta dĩ nhiên có thể giao linh dược ra, đồng thời làm như hoàn toàn không biết." Nhung Diêu nói.

"Hửm?" Vương Đằng hơi kinh ngạc, nhìn về phía Văn Hà, hỏi: "Chuyện gì xảy ra?"

"Vị này là học đệ Vương Đằng nhỉ, ngưỡng mộ đại danh đã lâu." Nhung Diêu nhìn về phía Vương Đằng, yếu ớt cười nói.

Vương Đằng vẫn nhìn Văn Hà như cũ, vẫn chưa nhìn Nhung Diêu lấy một cái.

Hắn vừa nhìn tên này đã cảm thấy đạo đức giả, cho nên hắn căn bản không thèm để ý đối phương.

"Đây chỉ là một hiểu lầm mà thôi, kỳ thật không có gì..." Nhung Diêu còn muốn nói tiếp gì đó.

"Ngươi câm miệng." Vương Đằng bình tĩnh nhìn hắn, thản nhiên nói.

Sắc mặt Nhung Diêu lập tức trở nên cứng đờ, bắp thịt trên mặt run rẩy mạnh mấy lần, vốn muốn phản bác cái gì đó, nhưng nghĩ đến thực lực của Vương Đằng, lời nơi vừa tới miệng lập tức lại nuốt trở vào.

Văn Hà có hơi khó mà mở miệng, nhưng nghĩ đến những lời không biết xấu hổ Nhung Diêu vừa nói, trong lòng của hắn liền không nhịn được nổi lên cảm giác tức giận, lập tức giải thích.

"A~!" Vương Đằng nghe xong, không khỏi dò xét Nhung Diêu một chút, ánh mắt rất là kỳ quái, cười ha hả nói: "Ngươi ngược lại là một nhân tài."

Khóe mắt Nhung Diêu run rẩy, hắn biết đối phương không phải đang khen hắn, mà là đang mắng hắn, trong lòng như ăn phải shit, mặt ngoài cũng không dám nói thêm cái gì, chỉ có thể lộ ra một nụ cười gượng ép: "Đây thật sự đều là hiểu lầm, ta chỉ muốn bỏ chạy ra ngoài tìm người quay lại cứu bọn họ."

"Được rồi, ngươi không cần giải thích với ta những thứ vô dụng này." Vương Đằng khoát tay áo, nói: "Ngươi bỏ trốn là thật thì cũng không có gì sai, đoán chừng bọn họ cũng sẽ không bắt ngươi làm gì, cùng lắm là bắt ngươi tự mình nói ra sự thật mà thôi."

"Ta nói có đúng không." Vương Đằng nhìn về phía đám ngươi Văn Hà.

"Ừm." Đám người Văn Hà gật đầu nhẹ, bọn hắn đúng thật là không thể làm gì Nhung Diêu, đối phương chạy trốn không tính là tội lớn gì, cùng lắm là nhân phẩm của hắn có vấn đề mà thôi.

"..." Cả mặt Nhung Diêu đều xanh lét.

Cái này còn gọi là không làm gì hắn.

Nếu nói ra sự thật, hắn còn mặt mũi tiếp tục ở lại học viện tinh không sao? Những người khác sẽ nhìn hắn như thế nào?

. . .

Nghĩ đến liền không rét mà run!

"Giao linh dược ra đi." Vương Đằng không cần phải nhiều lời nữa, từ tốn nói.

"Ngươi đồng ý với ta không nói chuyện này ra, ta liền giao linh dược cho các ngươi." Nhung Diêu thấy đã bị vạch mặt, cũng không giả vờ nữa, nói thẳng.

"Không có khả năng." Văn Hà.

"Xem ra các ngươi không muốn cứu Lãnh Thiên Tuyết." Nhung Diêu cười lạnh nói.

"Ngươi đúng thật là không biết xấu hổ, bình thường xu xoe nịnh nọt Lãnh Thiên Tuyết, bây giờ lại dùng tính mạng của cô ấy uy hiếp chúng ta." Một thiên tài học viện tinh không nổi giận nói.

"Đây là các ngươi ép ta." Nhung Diêu nói.

"Nói nhảm với hắn làm gì, trực tiếp soát người hắn là được." Vương Đằng nói.

"Ngươi dám!" Mi tâm Nhung Diêu nảy lên một cái, lạnh lùng nhìn chằm chằm Vương Đằng nói: "Vương Đằng, ngươi đừng cho là mình có chút thực lực liền có thể muốn làm gì thì làm, hôm nay nếu như ngươi dám lục soát người ta, ta nhất định sẽ không bỏ qua ngươi."

"Thân phận của Nhung Diêu này không đơn giản, hắn chính là người của Nhung tộc nhất tộc." Văn Hà lập tức truyền âm nói.

Bình Luận (0)
Comment