Võ Đạo Toàn Thuộc Tính (Bản Dịch)

Chương 4366 - Chương 4366 - Bản Đồ Sao! Thông Tấn Đột Nhiên Đến! Kỷ Lão!

Chương 4366 - Bản đồ sao! Thông tấn đột nhiên đến! Kỷ lão!
Chương 4366 - Bản đồ sao! Thông tấn đột nhiên đến! Kỷ lão!

"Hứ!" Viên Cổn Cổn nhếch miệng, bây giờ nó đã dần dần quen với hành vi thừa nước đục thả câu của Vương Đằng.

Nó không quen thì còn có thể làm thế nào, nếu cứ xoắn xuýt thì nó rất dễ mắc sai lầm do phiền muộn.

"Đúng rồi, ngươi có thể liên lạc với những thiên tài học viện Tinh Không hay không?" Vương Đằng lại hỏi.

"Việc này không dễ làm." Viên Cổn Cổn sờ sờ cằm, nói: "Nhưng tại sao ngươi không hỏi đám Văn Hà xem, có lẽ bọn họ sẽ có phương thức liên lạc bí mật."

"Cũng đúng." Vương Đằng gật đầu nhẹ, không tiếp tục hỏi thăm việc này, ngược lại hắn lại hỏi: "Chiếc chiến hạm của loài Hắc Ám tộc Ma Nham phía sau thế nào?"

Vừa rồi thời gian gấp gáp, hắn cũng không có thời gian để chú ý chiếc chiến hạm kia. Bây giờ nhớ tới, đương nhiên hắn phải hỏi thăm rõ ràng.

"Chiếc chiến hạm đó là một chiếc chiến hạm cấp Ma Hoàng thượng vị, cùng cấp với chiến hạm cấp Giới Chủ, các hạng công năng đều rất không tệ. Đồng thời nó có một công năng ẩn tàng bóng tối, có thể ẩn tàng phi thuyền vào trong bóng tối, rất thích hợp để tác chiến trong hư không. Trước đó những thiên tài Học viện Tinh Không hẳn là bị lừa gạt, không phát hiện bọn chúng tồn tại, kết quả là bị đánh không kịp trở tay." Viên Cổn Cổn nói.

"Ta nhớ là chiếc chiến hạm của Huyết tộc có phải cũng có công năng tương tự?" Vương Đằng nói.

"Đúng thế." Viên Cổn Cổn gật đầu nhẹ, nói: "Không chỉ chiến hạm của Huyết tộc, chiến hạm của loài Hắc Ám khác có lẽ đều có công năng như thế, rất phiền phức."

Sắc mặt của Vương Đằng thay đổi, hiển nhiên là hắn cũng cực kì đồng ý với quan điểm của Viên Cổn Cổn. Hắn không sợ công năng ẩn tàng này, thậm chí có thể phát hiện sớm, nhưng loại công năng này khó phòng bị, hắn cũng không thể mở ra ‘Đôi mắt Chân Thị’ bất kỳ lúc nào để kiểm tra tình huống ngoài phi thuyền.

Càng không nói những người khác.

Cho nên thứ duy nhất có thể dựa vào cũng chỉ có công năng dò xét của chính phi thuyền.

Kỳ thật phi thuyền của vũ trụ Quang Minh cũng có công năng ẩn tàng tương tự, đồng thời chiến hạm càng cao giai, công năng ẩn tàng liền càng tốt.

Nhưng so sánh với chiến hạm của loài Hắc Ám, công năng ẩn tàng này tự nhiên không quỷ dị và ẩn nấp bằng bọn chúng.

Đột nhiên, Vương Đằng giống như nghĩ đến cái gì, trước kia hắn dùng Nguyên Lực Tinh Thần Hắc Ám để ẩn tàng bản thân, rất giống với phương pháp ẩn tàng của chiến hạm loài Hắc Ám. Chẳng lẽ cả hai dùng nguyên lý giống nhau?

Hắn lập tức nói suy đoán này cho Viên Cổn Cổn, đồng thời bảo: "Ngươi đi thăm dò một chút cấu tạo của chiếc chiến hạm kia, nhìn xem có thể tìm ra phương pháp phá giải hay không."

Viên Cổn Cổn là Luyện tạo sư cấp Tông Sư đỉnh phong, cách cấp Thánh cũng không xa. Với tài nghệ luyện tạo của nó, kiểm tra một chiếc chiến hạm cấp Ma Hoàng thượng vị hoàn toàn không có vấn đề.

Lúc trước chính tay Viên Cổn Cổn một mình lo liệu việ cải tạo phi thuyền Hỏa Hà, Vương Đằng hoàn toàn tín nhiệm nó.

"Được!" Viên Cổn Cổn không nói nhảm, lúc này lĩnh mệnh rời đi.

Vương Đằng thoáng thở dài. Sau khi hắn trở lại, vũ trụ Quang Minh thật sự là phức tạp và hỗn loạn, không hề dễ dàng để thi hành ý nghĩ của hắn.

Tình huống phức tạp hơn rất nhiều so với tưởng tượng của hắn.

Hắn cứ thế đứng trong đại sảnh phòng điều khiển chính của phi thuyền, nhìn qua hư không bên ngoài, chuyển động suy nghĩ trong đầu, hoàn thiện ý nghĩ trong lòng.

Bây giờ đám Văn Hà còn đang khôi phục thương tích trên thân thể, có lẽ mất một đoạn thời gian, mà từ đây đến hành tinh Chúc Long cũng còn cần không ít thời gian, ngược lại không vội.

Muốn vội cũng không được.

Không biết qua bao lâu, một bóng người kéo Vương Đằng khỏi suy nghĩ.

"Ngươi đang nghĩ cái gì?"

Lạnh như băng, còn ai ngoài Lãnh Thiên Tuyết.

Nàng lặng yên không một tiếng động đi tới bên cạnh Vương Đằng, không phát ra tí động tĩnh nào, bởi vì nàng căn bản không phải đi tới, mà là nhẹ nhàng lướt tới.

Vương Đằng cúi đầu nhìn thoáng qua, hình như nàng luôn luôn đi chân đất, thế nào có chân thối?

Nhưng đừng nói, đôi chân của Lãnh Thiên Tuyết thật sự đẹp mắt, óng ánh long lanh, hoàn mỹ không chút tì vết, như được điêu khắc từ ngọc thạch.

Cộng làn váy dài đến đôi chân càng hoàn mỹ hơn.

Lại nghĩ tới lúc trước hắn ôm Lãnh Thiên Tuyết trở về phi thuyền, bàn tay cảm nhận được xúc cảm mềm mại.

‘Chân của năm’ jpg

Không đúng, hắn có thể chơi mãi đôi chân này không chán.

Nếu như có thể nhấc lên xem thì tốt.

Đầu Vương Đằng không tự chủ được toát ra đủ loại ý nghĩ lung tung rối loạn. Hắn thật sự kẻ bỉ ổi gì đó, chỉ là cứ nhìn thấy vật đẹp, hắn luôn không nhịn được muốn thưởng thức một chút.

Đương nhiên, hắn cũng chỉ suy nghĩ mà thôi. Hắn cảm thấy nếu nói thẳng ra, có lẽ Lãnh Thiên Tuyết sẽ trở mặt với hắn ngay lập tức. Nữ tử như nàng có lẽ không thể tha thứ loại chuyện này.

"Điểm chú ý của ngươi luôn luôn lệch lạc như thế sao?" Lãnh Thiên Tuyết lạnh lùng nói.

"Khụ khụ ~!" Vương Đằng ho khan một tiếng, hơi ngượng ngùng khi bị phát hiện nhìn chân của người khác. Hắn cũng hơi xấu hổ, nhưng vẫn mạnh miệng nói: "Chính ngươi đi chân trần, trách ta sao?"

"..." Lãnh Thiên Tuyết phát hiện thế mà mình không phản bác được.

Đối mặt với một người vô sỉ, nàng có thể có cách nào?

Hắn nhìn nàng thì thôi, thế mà còn muốn trách nàng chân trần, trên đời còn có người mặt dày vô sỉ như thế.

"Căn nguyên sinh mệnh đều hấp thu xong rồi?" Vương Đằng thấy nàng không lời nào để nói, trong lòng cười hắc hắc. Lúc này hắn đổi chủ đề, hỏi.

"Chưa." Lãnh Thiên Tuyết lắc đầu, nói: "Còn lại cần chậm rãi hấp thu, tạm thời không thể hấp thu tiếp."

"Năng lượng của Sinh Mệnh Thanh Chi xác thực dồi dào. Đối với ngươi hiện tại mà nói, còn hơi quá nhiều." Vương Đằng nói.

Sắc mặt của Lãnh Thiên Tuyết phức tạp. Đến bây giờ, nàng mới biết được rốt cuộc loại linh dược mà Vương Đằng cho nàng dùng trân quý thế nào.

Ban đầu nàng chỉ biết linh dược có thể bổ sung căn nguyên sinh mệnh tất nhiên cực kỳ trân quý, nhưng lại không biết rốt cuộc Sinh Mệnh Thanh Chi là cái gì?

Bình Luận (0)
Comment