Bây giờ, sau khi hấp thu năng lượng căn nguyên sinh mệnh, nàng mới biết được, rốt cuộc Sinh Mệnh Thanh Chi bất phàm cỡ nào.
Vừa rồi nàng chỉ hấp thu một phần năng lượng căn nguyên sinh mệnh, nó chẳng những khiến căn nguyên sinh mệnh bộc phát trước đó của nàng bổ sung lại, mà còn làm cho cảnh giới võ đạo của nàng dường như cũng trở nên buông lỏng.
Điều này cũng chưa tính là gì, điều khó thể tưởng tượng nhất chính là ngay cả ‘Hàn Băng Thánh thể’ của nàng cũng tăng lên không ít.
Bảo vật có thể tăng lên thể chất càng cực kỳ khó có được.
‘Hàn Băng Thánh thể’ của nàng cũng chỉ có cơ hội thăng cấp sau khi tiến vào Học viện Tinh Không.
Bây giờ một cây linh dược lại có thể thăng cấp ‘Hàn Băng Thánh thể’ của nàng, điều này làm sao không khiến nàng kinh ngạc được.
Hơn nữa, nàng có dự cảm, sau khi nàng hấp thu xong năng lượng căn nguyên sinh mệnh của Sinh Mệnh Thanh Chi, có lẽ có thể khiến ‘Hàn Băng Thánh thể’ của nàng tăng đến tứ giai.
Rất rõ ràng, lần này nàng thật sự là nhân họa được phúc!
Tuy nhiên, cũng chính vì vậy, cái tên trước mặt có ra sao thì nàng cũng không cảm thấy tức giận nổi, cho dù ánh mắt của hắn có làm càn thế nào, nó dường như cũng trở nên có thể tha thứ.
Đương nhiên, điều này không đơn thuần là do lợi ích của Sinh Mệnh Thanh Chi, mà đối phương không tiếc công sức giúp nàng như thế, khiến lòng nàng không khỏi dâng lên một chút gợn sóng, cảm giác có chút khác biệt.
Trước kia nàng chỉ hơi bội phục đối phương, coi hắn như mục tiêu để đuổi theo, nhưng hiện tại, nàng cảm thấy dường như mình đang tiến gần hơn tới đối phương.
Loại cảm giác này rất khó tin.
Bởi vì với tính tình của nàng, chưa từng có nam tử nào có thể khiến nàng cảm giác khác biệt như thế.
Vương Đằng cũng không biết Lãnh Thiên Tuyết đang suy nghĩ gì. Vốn dĩ hắn ra tay giúp nàng cũng chỉ vì hắn cảm thấy thiên phú của Lãnh Thiên Tuyết rất tốt, nếu nàng cứ ngã xuống như thế thì thực sự rất đáng tiếc.
Sau đó hắn nghĩ nhổ lông dê từ ‘Hàn Băng Thánh thể’, nhưng không biết nên nhổ ở chỗ nào.
Hơn nữa, đối với hắn, tác dụng của Sinh Mệnh Thanh Chi có vẻ thật sự không lớn, nếu không tới bây giờ, cây linh dược này cũng sẽ không bị bỏ xó trong không gian trang bị của hắn.
So sánh lên, coi nó như một loại đầu tư và cho Lãnh Thiên Tuyết có vẻ cũng là một loại lựa chọn rất tốt.
Rất rõ ràng, khoản đầu tư này đã đang từ từ phát huy tác dụng.
Ít nhất là cảm quan của Lãnh Thiên Tuyết đối với hắn đã xảy ra thay đổi cực lớn, chỉ là chính Vương Đằng còn không biết mà thôi.
"Vừa rồi ngươi đang suy nghĩ gì?" Lãnh Thiên Tuyết lấy lại tinh thần, hỏi lại.
"Ta đang nghĩ xem đối phó với thiên tài của loài Hắc Ám như thế nào." Vương Đằng cũng không giấu diếm cái gì, nói thẳng.
"Có biện pháp sao?" Mắt của Lãnh Thiên Tuyết sáng lên, nàng vội vàng hỏi.
"Có một chút ý tưởng." Vương Đằng sờ cằm nói.
"Ý tưởng gì?" Khuôn mặt xinh đẹp lạnh lùng của Lãnh Thiên Tuyết không thay đổi gì, nhưng mắt nàng lập lòe ánh sáng, rõ ràng là nàng vô cùng tò mò.
Đối với lũ thiên tài của loài Hắc Ám, nàng cũng căm thù đến tận xương tuỷ.
Lần này, nếu không phải Vương Đằng ra tay trợ giúp, nàng nhất định đã rơi vào tay của thiên tài loài Hắc Ám.
Bây giờ có cơ hội báo thù, nàng tự nhiên sẽ không bỏ qua.
"Không vội, ta đi báo cho đám Văn Hà, chờ bọn họ đi ra lại nói." Vương Đằng nói.
Đám Văn Hà đi đến rất nhanh, chỉ là khi nhìn thấy Lãnh Thiên Tuyết bên cạnh Vương Đằng, bọn họ đều hơi kinh ngạc.
Không phải Lãnh Thiên Tuyết đang hôn mê sao?
Sao nàng lại bình thường đứng ở đây?
Hơn nữa, trông nàng có vẻ như không có vấn đề gì, cứ như hai người so với dáng vẻ vô cùng suy yếu lúc trước.
"Lãnh Thiên Tuyết, ngươi..." Một vị nữ võ giả của Học viện Tinh Không nhịn không được hỏi.
Bình thường nàng và Lãnh Thiên Tuyết có nói chuyện, nên bây giờ hỏi thăm cũng không có khoảng cách.
"Là hắn cứu ta." Lãnh Thiên Tuyết nhìn Vương Đằng một cái, từ tốn nói.
"Vương Đằng!"
Đám người lập tức kinh ngạc nhìn về phía Vương Đằng, nhưng lại rất nhanh bừng tỉnh ra.
Bọn họ nên nghĩ tới từ trước, ở đây trừ Vương Đằng, còn có ai có thể cứu Lãnh Thiên Tuyết?
Chỉ là bọn họ nghĩ mãi không ra rốt cuộc Vương Đằng cứu Lãnh Thiên Tuyết như thế nào, không phải không có linh dược có thể bổ sung căn nguyên sinh mệnh sao?
"Mọi người sắp khôi phục hoàn toàn đúng không?" Vương Đằng không giải thích gì, ngược lại hỏi.
"Nhờ đan dược ngươi cho, chúng ta đã khôi phục gần như hoàn toàn." Khuôn mặt của Văn Hà lộ ra vẻ cảm kích, hắn vội vàng nói.
Trước đó, sau khi Vương Đằng hiểu rõ về tam đại cương vực, hắn liền cho bọn họ một ít đan dược chữa thương, để bọn họ mau chóng khôi phục.
Đám Văn Hà vốn biết thân phận Thánh giả thất đạo của Vương Đằng. Thấy hắn đưa ra không ít đan dược, bọn họ chẳng những không thấy kỳ quái, thậm chí còn có chút chờ mong.
Kết quả tự nhiên cũng không có nằm ngoài dự liệu của bọn họ.
Đan dược của Vương Đằng quả nhiên có hiệu quả, mới sử dụng không bao lâu, bọn họ liền cảm giác thương tích trên người khôi phục hơn phân nửa.
Đan dược mà bọn họ dùng trước kia cũng không có dược hiệu như này.
"Vương Đằng, thành tựu đan đạo của ngươi thực sự lợi hại, hiệu quả của những đan dược kia thực sự quá tốt, không hổ là Luyện đan sư cấp Thánh."
"Cũng không phải sao! Ta chưa từng dùng đan dược nào có dược hiệu mạnh như thế."
"Không chỉ vậy, ta cảm thấy dược lực trong đó dường như phi thường thuần túy, sẽ không để lại tạp chất trong thân thể."
"Đây nhất định là đan dược mà ngươi luyện chết sau khi tiến vào cấp Thánh, sau này ta cũng là người từng dùng đan dược được luyện bởi Luyện đan sư cấp Thánh."
...
Đám người ngươi một lời ta một câu, cực kỳ tôn sùng thành tựu đan đạo của Vương Đằng, ánh mắt nhìn hắn quả thực tràn đầy nóng bỏng giống như nhìn một mỹ nữ không mặc quần áo.
Lãnh Thiên Tuyết cũng không nhịn được nhìn Vương Đằng, tên này còn rất hào phóng, thành tựu đan đạo của hắn xác thực rất mạnh, khiến người không thể không bội phục.