"Ây... Thật ra những đan dược này được ta luyện chế trước khi tiến vào cấp Thánh, gần đây ta không có thời gian luyện đan." Vương Đằng nói.
"???"
Mọi người lập tức yên lặng, nhìn Vương Đằng, giống như có chút không kịp phản ứng.
Đan dược được luyện chế trước khi tiến vào cấp Thánh đã có hiệu quả kỳ diệu như vậy.
Sau khi tiến vào cấp Thánh thì sao?
Không dám nghĩ! Không dám nghĩ!
Mọi người lập tức cảm thấy thành tựu đan đạo của Vương Đằng quả nhiên cao ngất như núi, căn bản không đoán được cao bao nhiêu, trong lòng hiếu kì không thôi.
"Nếu tất cả mọi người đã gần khôi phục hoàn toàn, vậy thì chúng ta nói việc chính một chút đi." Vương Đằng cắt đứt suy nghĩ trong lòng của mọi người.
"Ngươi nói." Đám Văn Hà lần lượt ngồi xuống, sắc mặt trở nên nghiêm túc.
"Các ngươi có phương thức liên lạc với những thiên tài khác không?" Vương Đằng nhìn quanh một vòng, hỏi.
"Việc này. . ." Đám Văn Hà không ngờ Vương Đằng sẽ hỏi ra vấn đề này nên hơi do dự. Vì tín nhiệm Vương Đằng, hắn vẫn nói ra: "Chúng ta không có phương thức liên lạc với thiên tài của thế lực khác, nhưng về phía thiên tài của Học viện Tinh Không, thực ra chúng ta cũng có một cái phương thức liên lạc công cộng."
"Ồ?" Mắt của Vương Đằng sáng lên, hắn không ngờ thật sự có niềm vui ngoài ý muốn.
Mặc dù không có phương thức liên lạc với thiên tài của thế lực khác, nhưng có thể có phương thức liên lạc với thiên tài của học viện Tinh Không cũng đã là một kết quả không tệ.
Dù sao từ trong miệng đám Văn Hà hắn biết rằng lần này không ít thiên tài của học viện Tinh Không được phái tới
"Nhưng mà..." Văn Hà muốn nói lại thôi.
"Nhưng mà sao?" Vương Đằng hỏi.
"Phương thức liên lạc công cộng chủ yếu là dùng để truyền tin tức, chẳng hạn như nếu gặp nguy hiểm, chúng ta liền có thể gửi tin tức ra ngoài. Lúc trước gặp được loài Hắc Ám tộc Ma Nham, chúng ta đã từng sử dụng một lần." Văn Hà giải thích.
"Ý của ngươi là phương thức truyền tin này là một phía, đối phương chưa chắc sẽ đáp lại?" Vương Đằng cau mày nói.
"Đúng thế." Văn Hà khẽ gật đầu, cười khổ nói: "Việc này cũng không có cách nào khác, dù sao ngay cả trong học viện Tinh Không cũng tồn tại rất nhiều phe phái, không ai có thể dễ dàng tin tưởng người khác, nhất là bây giờ đối mặt loài Hắc Ám. Một khi kết nối liên lạc, việc này rất có thể bại lộ vị trí của bọn họ, rất nguy hiểm."
"Thật sự có chút khó khăn." Vương Đằng vuốt mi tâm, cảm thấy hơi khó khăn.
Văn Hà nói không sai, ngay cả trong học viện Tinh Không cũng tồn tại rất nhiều phe phái, những người khác làm sao có thể dễ dàng nghe theo mệnh lệnh của một người nào đó.
Trong tình huống hiện tại, chỉ sợ ngay cả cường giả cấp Giới Chủ cũng không thể hiệu lệnh tất cả thiên tài, chứ đừng nói một võ giả cấp Vực Chủ như hắn.
Chỉ riêng thiên tài bên học viện Tinh Không cũng rất khó đối phó. Thiên tài của thế lực khác có lẽ càng khó hơn.
"Rốt cuộc ngươi muốn làm cái gì?" Lúc này Lãnh Thiên Tuyết không nhịn được hỏi.
"Không thể nói! Không thể nói!" Vương Đằng lắc đầu, nếu phương pháp của hắn mà nói ra thực sự khiến người nghe quá mức kinh hãi, những người khác sẽ nghĩ thế nào?
Không cần nghĩ cũng biết, sẽ không có ai đồng ý, thậm chí có người có thể còn cảm thấy hắn điên, cho nên chỉ có thể tạm thời giữ bí mật trước.
"..." Lãnh Thiên Tuyết không nói nên lời.
Lúc này rồi mà còn ở chỗ này thừa nước đục thả câu, rốt cuộc tên này đang nghĩ cái gì?
Mặc dù nghĩ không ra hắn muốn làm cái gì, nhưng nàng luôn cảm thấy hắn muốn gây sự!
Một dáng vẻ nén ý nghĩ xấu.
Đám Văn Hà cũng ngạc nhiên nghi ngờ nhìn Vương Đằng, muốn nhìn ra gì đó, nhưng giờ phút này biểu tình của đối phương rất ngưng trọng, nhưng bon họ căn bản không nhìn ra cái gì.
Đúng lúc này, đồng hồ trí năng trên cổ tay Văn Hà đột nhiên vang lên.
Lực chú ý của mọi người lập tức bị hấp dẫn, ánh mắt lần lượt rơi vào cái đồng hồ trí năng kia.
"Là ai? Lúc này liên lạc với ta?" Văn Hà cúi đầu xem, trên mặt không khỏi lộ ra một tia nghi hoặc, nhưng hắn rất nhanh phản ứng lại: "Không đúng, đây là đồng hồ trí năng của Nhung Diêu. Lúc trước, vì đề phòng hắn gây sự, ta đã tháo đồng hồ trí năng của hắn xuống, đeo lên cổ tay mình."
"Đồng hồ trí năng của Nhung Diêu." Vương Đằng ánh mắt liếc đi qua: "Ngươi biết ai liên lạc với hắn không?"
"Không biết." Văn Hà lắc đầu, do dự nói: "Tuy nhiên Nhung Diêu là lĩnh đội của tiểu đội chúng ta, bây giờ có người liên lạc chúng ta, có thể là cao tầng của học viện Tinh Không, có nên nhận không?"
"Nhận! Tại sao không nhận! Chúng ta lại không làm việc gì không thể lộ ra ngoài." Vương Đằng nói.
"Vậy thì phải để Nhung Diêu tới mở đồng hồ trí năng của mình, ta không thể dùng thứ này." Văn Hà nói.
Hắn tháo đồng hồ trí năng của đối phương xuống. Hắn chỉ lo lắng đối phương gây sự mà thôi, nhưng hắn cũng không thể sử dụng đồng hồ trí năng của đối phương.
Đây là lẽ thường tình!
Đồng hồ trí năng của người khác không thể sử dụng được, bởi vì đồng hồ trí năng của mỗi người đều liên kết với linh hồn của bản thân, mà linh hồn thể của mỗi sinh linh đều độc nhất vô nhị, căn bản không thể bị phá giải.
"Viên Cổn Cổn, dẫn Nhung Diêu tới." Vương Đằng truyền âm hạ lệnh.
"Vâng!" Giọng nói của Viên Cổn Cổn vang lên trong đầu hắn. Khi có những người khác tại, nó chưa từng hiện thân.
Chỉ một lúc sau, Nhung Diêu bị một người máy hình người dẫn tới, trên mỗi một chiếc phi thuyền đều tồn tại gần như đủ loại người máy, có phụ trách sửa chữa, có phụ trách vận chuyển, có phụ trách các thiết yếu sinh hoạt...
Người máy áp giải Nhung Diêu tương đương với hộ vệ trên phi thuyền, có lực công kích nhất định, bình thường có thể dùng như một võ giả.
Nhung Diêu đã bị phong tỏa nguyên lực cùng tinh thần lực. Bây giờ hắn không thể tạo ra sóng gió, một người máy trông coi là đủ.
Hơn nữa hắn đang ở phi thuyền trên Hỏa Hà của Vương Đằng, Viên Cổn Cổn giám thị từng ngóc ngách trên phi thuyền, bất kỳ gió thổi cỏ lay nào cũng chạy không thoát khỏi mắt của nó.