Vì vậy Vương Đằng trực tiếp giam giữ Nhung Diêu trong một khoang tàu, để người máy trông coi, không hề lo lắng xuất hiện vấn đề gì.
"Vương Đằng, rốt cuộc ngươi muốn giam giữ ta đến lúc nào?" Nhung Diêu thấy mình bị một người máy áp tải tới trước nhiều người mặt như thế thì lập tức cảm thấy cực kì khuất nhục, nhịn không được hừ lạnh nói.
"Đến hành tinh Chúc Long, ta tự nhiên sẽ thả ngươi đi." Vương Đằng thản nhiên nói: "Có người liên lạc ngươi, mở đồng hồ trí năng."
"Nhất định là cao tầng của học viện Tinh Không, các ngươi mau thả ta, nếu không thì học viện bên kia sẽ biết ngươi tự mình giam giữ ta, đến lúc đó truy cứu lên, ngươi cũng không có quả ngon để ăn." Mắt của Nhung Diêu sáng lên, hắn giống như tìm được chỗ dựa, lập tức vui mừng nói.
Đám Văn Hà hơi đổi sắc mặt, ánh mắt lộ ra một chút vẻ kiêng kị, rồi sau đó đều nhìn về phía Vương Đằng.
Ba!
Đúng lúc này, một tiếng vang thanh thúy đột nhiên truyền đến.
Tất cả mọi người hơi ngẩn ra, sau đó nhìn đầu của Nhung Diêu với vẻ cổ quái.
Chỉ thấy phía đó có một cái u lớn đang phồng lên với tốc độ mà mắt thường cũng có thể thấy được.
Bọn họ lại nhìn vào tay Vương Đằng, vừa vặn có một đạo lôi quang xuất hiện trong tay hắn, nhưng nó quá nhanh, hơn nữa xuất hiện cực kì đột ngột, bọn họ hoàn toàn không chú ý tới đó rốt cuộc là cái gì?
Duy nhất có thể xác định chính là vật kia biết phóng điện.
Bởi vì có một tia hồ quang điện đang lập lòe ở u lớn trên đầu của Nhung Diêu, trông vô cùng... buồn cười!
Lãnh Thiên Tuyết cũng hơi sửng sốt, nhưng lập tức phản ứng lại. Nàng iống như nhớ tới cái gì, ánh mắt vô cùng quái dị.
"???" Nhung Diêu đã hoàn toàn mất đi năng lực suy nghĩ, đầu có chút choáng váng.
Một dòng điện theo u lớn xâm nhập vào đầu hắn, khiến cho đầu hắn giống như biến thành một khối bột nhão.
"Có mở không?" Vương Đằng thản nhiên hỏi.
"Mở! Lập tức mở!" Nhung Diêu lắc đầu, trong mắt lóe lên một chút khuất nhục, nhưng nhìn đến ánh mắt bình tĩnh của Vương Đằng, hắn lập tức khuất phục, không có nói nhảm gì nữa.
Hảo hán không ăn thiệt thòi trước mắt!
Tên này hoàn toàn không thể phỏng đoán theo lẽ thường, nói động thủ liền động thủ, căn bản không có coi hắn ra gì, người tàn nhẫn như thế. . . chờ hắn thoát ra rồi cân nhắc cái khác.
Mặc dù hắn đánh không lại đối phương, nhưng tộc họ Nhung cũng không phải bùn nhão. Chỉ cần hắn còn sống, luôn có cơ hội trả thù.
"..."
Mọi người thấy dáng vẻ nghe lời của Nhung Diêu thì nhịn không được trợn mắt.
Tên này thật sự đã nhát gan lại thích thể hiện, điển hình mềm nắn rắn buông.
Cũng may là gặp kẻ tàn nhẫn như Vương Đằng, không thì bọn họ thật sự không biết ứng phó hắn thế nào.
"Lấy ra!" Nhung Diêu đi đến trước mặt Văn Hà, lại trở nên kiêu ngạo. Hắn sợ Vương Đằng, nhưng không sợ tên Văn Hà này, ngữ khí rất kiên cường.
Sắc mặt của Văn Hà rất khó coi. Hắn cảm thấy cái tên có thù tất báo này sau này nhất định sẽ trả thù hắn, biết sớm thì hắn liền nghe Vương Đằng, một người một đao đâm chết hắn là được.
"Ngươi có tin ta lại quất ngươi không?" Vương Đằng nói.
"..." Nhung Diêu lập tức sợ hãi, rụt cổ lại, lại mặc niệm một câu hảo hán không ăn thiệt thòi trước mắt, rồi nở một nụ cười cứng đờ với Văn Hà, cẩn thận hỏi: "Ngươi có thể trả đồng hồ trí năng cho ta không?"
"..." Đám người im lặng, đồng loạt ném ánh mắt khinh bỉ về phía Nhung Diêu.
Trước kia sao bọn họ không phát hiện tên này làm người ta ghét như thế nhỉ.
Văn Hà không nhiều lời, cảm kích nhìn Vương Đằng một cái, liền trả đồng hồ trí năng cho Nhung Diêu.
Nhung Diêu cũng không dám nhiều lời, trực tiếp nhận điều tin tức kia.
"Chiếu hình ra." Vương Đằng nói.
"Vâng!" Nhung Diêu đành phải gật đầu đồng ý.
Sau đó hắn điểm nhẹ mấy cái trên giao diện ảo của đồng hồ trí năng, một đạo quang ảnh lập tức bắn ra, treo cao trước mặt mọi người.
Tại trong hình chiếu, hình bóng một lão giả nổi lên.
Đôi mắt của hắn vẩn đục, khuôn mặt đầy nếp nhăn, trông hắn có vẻ vô rất già, giống như một lão đầu bước nửa chân vào quan tài.
"Kỷ lão!!!"
Nhung Diêu và đám Văn Hà nhìn thấy vị lão giả này, trên mặt đều lộ ra vẻ khiếp sợ, vội vàng cung kính hành lễ.
Ngay cả Lãnh Thiên Tuyết cũng không ngoại lệ, khuôn mặt xinh đẹp băng lãnh cũng lộ ra vẻ kinh ngạc, cùng hành lễ giống người khác.
"Kỷ lão?" Vương Đằng hơi kinh ngạc. Hắn đánh giá vị lão giả này, trong mắt không khỏi hiện lên một tia tinh quang.
Mặc dù cách màn sáng, bản thể của đối phương cũng không ở đây, nhưng hắn lại có thể cảm giác được áp lực vô hình từ trên người đối phương.
Điều này không thể nghi ngờ là hơi khó tin.
Bởi vì cho dù tồn tại cấp Bất Hủ, bây giờ cũng chưa chắc có thể cho hắn loại cảm giác này, lão giả trước mắt trông có vẻ từ từ già đi mà có thể cho hắn loại cảm giác này thì thực sự không đơn giản, cũng không biết đối phương là cảnh giới gì? Thân phận gì?
Nhìn phản ứng của Lãnh Thiên Tuyết và đám Văn Hà, đây có thể là một vị tiền bối của học viện Tinh Không.
Trong đầu Vương Đằng hiện lên rất nhiều suy nghĩ. Hắn cũng không vội vã mở miệng, xem tình huống trước rồi lại nói.
"Các ngươi không có việc gì sao?" Trong hình chiếu, lão giả cuối cùng từ tốn mở miệng, có vẻ hơi kinh ngạc.
Từ tin tức nhận được lúc trước, tiểu đội này hẳn gặp phải loài Hắc Ám, hơn nữa rất có thể toàn quân bị diệt, nhưng mà hắn ôm một chút may mắn mới bấm số liên lạc này, muốn xem tình huống một chút.
Nhưng kết quả lại nằm ngoài dự liệu của hắn, mặc dù nhân số giảm một nửa, nhưng người sống sót cũng không ít, có vẻ như còn giữ nguyên sinh lực quân.
Chẳng lẽ linh dược không bị mất?
"Kỷ lão, chúng ta còn sống, nhưng rất nhiều học đệ học muội đều đã chết." Nhung Diêu mặt đưa đám, cướp lời: "Ngài không biết tình huống lúc đó đâu, chúng ta gặp mai phục của loài Hắc Ám tộc Ma Nham mai phục, thiếu chút nữa liền toàn quân bị diệt, may mắn ta dẫn dắt mọi người ra sức chống cự, mới chống đỡ được không ít thời gian, sau đó ngoài ý muốn chờ được cứu viện, cuối cùng giữ được tính mạng."